Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, Ngọc Thảo thoát khỏi dòng suy nghĩ. Khôi phục lại khí chất lạnh lùng cao ngạo của mình.
"Mời vào!"
Cạch. Một chàng trai trẻ tuổi bước vào, anh ta là trợ lý riêng của Ngọc Thảo, người được ông Nguyễn tin tưởng cho theo sau để hỗ trợ Ngọc Thảo. Anh tên là Trần Duy Nam, 28 tuổi, là một người có gương mặt sáng sủa không tính là đẹp trai, tính tình ôn hòa, anh chiếm được không ít tình cảm của mọi người trong công ty nhưng tiếc là đã có gia đình. Là trợ lý của Ngọc Thảo nhưng nếu Ngọc Thảo tạo cảm giác xa cách bao nhiêu thì anh lại gần gũi bấy nhiêu.
"Giám đốc, có bà Lê đang ở dưới sảnh đợi cô. Bà ấy nói không có hẹn trước nhưng hiện giờ có chuyện quan trọng cần nói với cô. Nếu cô không xuống gặp bà ấy thì bà ấy sẽ không về."
"Phiền phức! Anh đi làm việc đi, để tôi tiếp."
" Vâng."
Ngọc Thảo đứng dậy đi xuống đại sảnh, những việc này xảy ra cứ 1 tuần vài lần theo chu kỳ. Bọn họ đều là những chủ cả của những xí nghiệp hay công ty muốn hợp tác với Nguyễn thị nhưng lại thất bại nên mới đến đây thương lượng, hay nói đúng hơn là xin xỏ đặc ân từ nàng. Nhưng mà những chuyện như thế này nàng không quan tâm, nếu có muốn thì cũng không được, vì trên nàng còn có ông bà Nguyễn.
Đến sảnh, quan sát một hồi, ánh mắt nàng rơi trên người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sofa giữa sảnh, mặt mày đánh phấn trắng toát nhìn rất kỳ dị. Chân này gác lên chân kia, tay cầm một quyển tạp chí, nhìn thế nào đi nữa cũng không phải dạng đang chăm chú đọc tạp chí, mà là đang suy nghĩ tính toán gì đó.
Cười khẩy, Ngọc Thảo bước lại đó. Nghe được tiếng giày cao gót, bà Song quay đầu lại, nhìn thấy Ngọc Thảo đang đi lại đây, ánh mắt trở nên sáng rực, miệng nở nụ cười nịnh hót.
"Chào giám đốc Nguyễn!"
"Chào."
Ngọc Thảo hờ hững đáp, ngồi xuống đối diện với bà ta, lướt qua cái tay bà ta đang đưa ra ý muốn bắt tay với nàng. Bà Lê nhất thời xấu hổ rụt tay lại, từ trước đến giờ chưa ai lại dám từ chối cái bắt tay của bà, hôm nay lại bị con nhóc chưa trưởng thành trước mặt ngó lơ. Dù tức giận thế nào cũng không được bộc lộ ra ngoài.
"À...giám đốc Nguyễn, con càng ngày càng xinh đẹp ra. Lúc trước ba mẹ con dắt theo con đến nhà ta dự tiệc, con chỉ nhỏ như này mà bây giờ đã là thiếu nữ rồi..."
"Vào vấn đề chính đi."
Ngọc Thảo thong thả lấy tách cafe nhân viên vừa mới đem ra nhấp một miếng. Sắc mặt bà Lê trở nên méo mó, có ai đời lại không thèm mời khách mà còn uống nước trước mặt khách không?
" A? Ừm...chuyện là con có thể xem xét lại việc hợp tác với Lê thị không? Tuy Lê thị không lớn mạnh bằng các con rồng ở Sài Gòn nhưng cũng có vị trí nhất định, hợp tác ta đảm bảo sẽ có lợi cho đôi bên."
"Để tôi nói thử xem đúng không? Bà bị ba mẹ tôi từ chối nên mới đến tận đây gặp tôi?"
"Ta...ta...không phải là từ chối, chỉ là ba mẹ con không nhìn thấy được những mặt lợi..."
BẠN ĐANG ĐỌC
( Cover ) Xước gai hoa hồng [ Thủy Thảo ]
FanfictionAuthor gốc : socchann__ nếu author khó chịu mình xin phép xoá fic ạ 🥹