Trong văn phòng cao nhất của trụ sở tập đoàn Nguyễn thị, một người đàn ông nghiêm nghị, tóc phơn phớt bạc đang trầm tư suy nghĩ. Ánh mắt ông ta vừa lão luyện vừa sâu xa.
"Chủ tịch, chúng tôi không thể tìm ra tung tích của tiểu thư. Chỉ có thể khẳng định là cô ấy vẫn chưa rời khỏi thành phố."
"...không cần điều tra nữa, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi."
"Vâng!"
Ông Nguyễn nhấp một ngụm cafe, khẽ thở dài. Thật lòng ông cũng mong chờ Thanh Thủy về, nhưng ông lại lo lắng nhiều hơn, và điều ông lo lắng nay đã sắp tới gần rồi, Thanh Thủy đã thành công và trở về. Ngay cả người của ông cũng không thể điều tra được gì từ con bé thì chứng tỏ bây giờ nó không phải dạng tầm thường, ông đang đấu tranh giữa việc nên cảm thấy tự hào vì con gái ông đã thành công hay nên lo sợ vì xiềng xích giam cầm nó đã bị phá vỡ.
Nặng nề vuốt tâm mi, ông thầm trấn an bản thân. Đã năm năm trôi qua, chắc Thanh Thủy cũng đã buông bỏ được đoạn tình cảm sai trái đó, và bây giờ Ngọc Thảo cũng đã có bạn trai và cũng đang bàn bạc đến chuyện kết hôn với Lê gia. Mấy năm qua ông ép Thanh Thủy đủ rồi, bây giờ cũng nên chào đón nó về nhà thôi. Nhưng mà... nó đã trở về sao vẫn chưa xuất hiện? Đây mới là điều ông đang bận tâm.
.
Ngọc Thảo vừa bước vào công ty thì đã có một trận nháo nhào, các nhân viên len lén nhìn nàng bàn tán gì đó, ánh mắt ngưỡng mộ có, ganh tị có, đủ mọi loại xúc cảm. Ngọc Thảo cũng hiếu kỳ nhưng quyết định không quan tâm mà đi thẳng hướng vào thang máy. Nhưng vừa đi được mấy bước thì đã có ngưởi gọi nàng lại.
"Tổng giám đốc, có người gửi hoa đến cho cô."
Một nhân viên ôm một bó hoa hồng to hơn cả vòng ôm của cô ta đến đưa cho Ngọc Thảo. Nàng nhíu mày nhìn qua bó hoa một lượt rồi nói.
"Là của Lê Minh Khánh sao? Để trang trí ở quầy tiếp tân đi."
"A...không phải của cậu Lê, là của một người giấu tên, người đó nói phải đích thân đưa tận tay tổng giám đốc."
Cô nhân viên e dè nhìn Ngọc Thảo, dù sao cô cũng đã nhận được chút tiền từ người giao hoa đến đây rồi, nếu tổng giám đốc không chịu nhận thì kỳ lắm a. Ngọc Thảo nhìn lại bó hoa hồng, rất to, rất đỏ. Ừm, bất quá người này biết nàng thích những thứ to lớn kích thích thị giác vậy đi, nhận đại vậy.
"Được rồi, đưa đây."
Cô nhân viên vui mừng đưa bó hoa cho Ngọc Thảo sau đó thở phào. Ngọc Thảo khó nhọc ôm bó hoa cực lớn lên văn phòng của mình. Thật là, che hết tầm mắt của nàng rồi, nhưng thật thơm a.
Ngọc Thảo đặt bó hoa lên sofa, loay hoay định tìm vị trí nào đó phù hợp để đặt vào thì điện thoại vang lên thông báo tin nhắn. Dòng tin nhắn đơn giản chỉ ba chữ "Hoa đẹp không?" đến từ một người lạ mặt khiến nàng nhíu mày. Chắc lại là một tên nào đó muốn theo đuổi nàng đây mà, nhưng mà tên này có vẻ thần bí nhỉ. Thần bí thì sao chứ? Nàng không quan tâm.
Cạch.
"Chào buổi sáng người đẹp."
Minh Khánh tươi cười bước vào, trên tay hắn cầm hai hộp đồ ăn và cafe, trông hắn có vẻ rất vui còn Ngọc Thảo thì không, nàng cảm thấy càng ngày tần suất bám theo nàng của hắn càng nhiều rồi.

BẠN ĐANG ĐỌC
( Cover ) Xước gai hoa hồng [ Thủy Thảo ]
FanfictionAuthor gốc : socchann__ nếu author khó chịu mình xin phép xoá fic ạ 🥹