Mãi đến tận buổi chiều, khách khứa lui tới chúc thọ và tặng quà đã về hơn phân nửa thì tiệc mừng thọ chính thức mới diễn ra sau chập tối.
Nhà họ Kim không còn tiếp đón khách khứa bên ngoài nữa, trong phòng tiệc đều là trực hệ của nhà họ Kim, hoặc là người thân và bạn bè có mối quan hệ xa hội vô cùng thân thiết với gia đình.
"Ông nội Kim, lúc nãy không thể xen vào, đây là quà mà nhà họ Kim* bọn cháu chuẩn bị cho ông ạ." Kim* Ji Hoo đứng bên cạnh bàn, trong tay cầm một chiếc hộp cổ tinh xảo.
Lúc nói câu này, cô ta cố ý liếc sang Jennie một chút.
Jennie phát hiện ánh nhìn của cô ta, nhưng không hề phản ứng.
Họ hàng trong bàn thấy có người mở đầu, thoáng chốc đều đặt hết những món quà đặc biệt công phu lên bàn. Lần này, những món quà không còn tùy tiện chất đống trên kệ nữa, mà đều chủ động mở ra như dâng vật quý cho ông cụ nhìn.
Kim* Ji Hoo thấy thời cơ sắp đến, bỗng làm như lơ đãng lên tiếng: "Chị, sao em không thấy quà mừng thọ của chị? Mau lấy ra cho ông nội Kim xem đi! Em tin rằng quà mừng thọ của chị sẽ rất đặc biệt!"
Cô ta nói rồi chớp chớp mắt với Jennie, cười khúc khích ra vẻ rất ngây thơ.
"Đúng là rất đặc biệt, dù sao cũng không dễ dàng có được." Jennie lấy ra một hộp quà hình vuông bằng gỗ tử đàn chẳng biết chứa gì bên trong đặt lên bàn.
Kim* Ji Hoo vừa trông thấy hộp quà to bằng bàn cờ mà trước đó đã đưa cho Jennie thì ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Lúc Kim* Cheong San thấy Jennie lấy hộp quà đó ra thì bất giác nhíu mày.
"Ông nội, món quà này sẽ làm ông ngạc nhiên vui mừng đấy, cháu tin chắc rằng ông sẽ rất thích." Jennie đặt hộp quà trước mặt ông cụ Kim, cười rất chân thành.
Ông cụ Kim đang cười, vẫn chưa kịp lên tiếng thì Kim* Ji Hoo bỗng nhìn chằm chằm vào hộp quà bằng gỗ tử đàn ấy, rồi tỏ ra khiếp sợ, nói: "Không phải chứ, chị! Quà mừng thọ chị định tặng cho ông nội Kim là thứ này sao?"
Jennie ung dung: "Sao vậy?"
Kim* Ji Hoo vẫn tỏ ra khiếp sợ: "Món quà đựng trong cái hộp này... không phải bàn cờ đầu thời Đường của nhà ta đấy chứ? Mấy ngày trước ba bị mất một món đồ cổ yêu thích, không ngờ lại bị chị trộm đi! Chị, em biết chị muốn ông nội Kim vui, nhưng chị cũng đừng trộm món đồ cổ mà ba yêu quý nhất đến mượn hoa dâng Phật chứ!"
Lúc này, Kim* Cheong San gần như đã ngồi không yên: "Con gái út của tôi không giữ mồm giữ miệng, cụ Kim chớ trách. NieNie tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó đâu ạ, còn cái bàn cờ ngọc thạch này..."
Lee In Seo ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: "Tôi đã bảo mấy ngày trước có cảm giác hình như trên kệ đồ cổ trong phòng sách của ông bị thiếu thứ gì đó mà, không ngờ lại là đồ Jennie lén lấy đi."
Bà ta nói xong, lại lắc đầu thở dài: "Tuy nói NieNie muốn tặng đồ tốt cho cụ Kim, ý định thì tốt đấy, nhưng con gái lấy chồng cũng như bát nước đổ đi. Lúc về nhà ngoại chẳng hề chào hỏi tiếng nào đã lấy đi món đồ quý giá như thế. Mặc dù đây không phải là trộm, nhưng quả thật cũng không đúng phép tắc."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taennie] Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình (1)
FanfictionBị đầu độc mà qua đời, hình ảnh cuối cùng mà Jennie nhìn thấy chính là bóng một người đàn ông cao lớn bước tới bên cửa phòng giam, đó không phải ai xa lạ mà chính là Kim Taehyung - người chồng mà mười năm trước cô dùng việc tự tử để buộc hắn ly hôn...