Chương 37: Thằng bé còn ngoan hơn cháu

45 7 6
                                    

Bệnh viện Chung Sơn vào buổi đêm vẫn sáng đèn như cũ.

Trung học Sơn Hải số 1 quản lý nghiêm khắc, ra cổng nhất định phải có giấy xin phép được ký, trên đường đi đến Chung Sơn, Giang Lê đã nhận mười mấy cuộc điện thoại, lúc tới nơi đã là một giờ sáng.

Chung Sơn về đêm dường như còn bận rộn hơn, bác sĩ ở phòng cấp cứu chân không chạm đất, theo sau là y tá Tân Thảo[1] đang bưng mấy cây Đan Mộc con phóng như gió lên trên lầu.
[1] Gốc là 薲草: trên đồi Côn Luân có một loại cỏ tên là Tân Thảo, hình dạng giống cây quỳ, vị giống hành, ăn vào hết mệt - trích Sơn Hải kinh.

Giang Lê tránh người ra, đi thẳng lên tầng 12.

Cửa phòng khám trong cùng đang mở, ánh đèn bên trong rọi ra ngoài hành lang.

Bước chân của Giang Lê không chút ngơi nghỉ, lúc vào phòng, vị bác sĩ lớn tuổi nhất thuộc dòng dõi Thần Nông đang ngồi trên ghế nhai thảo dược.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, vị bác sĩ già xoay người lại, nhìn chằm chằm người đến khám một hồi, rồi quay đầu lấy mắt kính đeo lên.

Y tá đã có kinh nghiệm kịp thời mở miệng: "Không sai, đây là con nhà Kim Ô ạ."

Nói xong, cô kéo một cái ghế cho Giang Lê: "Lần trước lúc bạn học nhỏ nhà Nhược Mộc tới, cũng mặc đồng phục của Sơn Hải, chắc là vì quá giống, bác sĩ ngửi được mùi Kim Ô trên người cậu ấy thì nhận nhầm, cho nên lần này phải đeo mắt kính vào."

Giang Lê biết Hề Trì đã tới Chung Sơn, nhưng không biết còn có chuyện nhận nhầm người này.

Vị bác sĩ già có chút mất mặt: "Lỗi tôi sao? Cả người toàn mùi Kim Ô, đừng nói là tôi, ngay cả người nhà họ Giang tới cũng sẽ nhầm thôi."

Bản thân người nhà họ Giang trong phòng lộ ra vẻ mặt rất bình tĩnh.

Vị bác sĩ già sợ y tá lại vạch trần hết nội tình, bèn phẩy phẩy tay với cô, y tá nhận lệnh, vui mừng xoay người đi nghỉ ngơi, thuận tiện đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, vị bác sĩ già cũng không rảnh rỗi nói việc khác, lập tức quắc mắt: "Đưa tay ra đây."

Giang Lê rất phối hợp.

Bác sĩ vừa cúi đầu, trông thấy cổ tay Giang Lê trơ trụi.

"Không đeo tràng hạt một khoảng thời gian rồi à?"

Giọng điệu Giang Lê nhàn nhạt: "Vâng."

Bác sĩ già: "Không đeo cũng tốt, để ta xem......"

Vị bác sĩ nói được một nửa thì ngừng, bàn tay bắt mạch ấn thật mạnh mấy cái, rồi buông ra, rồi lại đổi sang vị trí khác ấn mạnh mấy cái, buông ra, vẻ mặt ngày càng phức tạp, cuối cùng ông thả lỏng tay, thận trọng nhìn Giang Lê.

"Nói đi, hơn nửa đêm cháu cố ý chạy tới Chung Sơn một chuyến, là muốn làm cái gì."

Vẻ mặt vị bác sĩ già vô cùng nghiêm túc.

Ban đầu khi nhận được cuộc gọi của đồ đệ nói rằng Giang Lê sẽ đến đây một chuyến, hỏi ông có bất tiện hay không, ông còn tưởng là xảy ra vấn đề lớn gì đó.

[ĐM - OG] Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương! - Thất Thốn Thang BaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ