Chương 36 Mất kiểm soát

116 12 7
                                    

Sở cảnh sát bây giờ căng thẳng hơn bao giờ hết, vì tên giết người hàng loạt lúc trước đã trở lại với rất nhiều mạng sống. Cách thức giết người của hắn vẫn là siết cổ những phụ nữ ngoại tình với chồng hay người yêu của mình. Phúc Khởi Trình cầm trên tay những bức ảnh hiện trường mà nhíu mày, trong hình đều có một từ viết bằng son môi của những nạn nhân viết trên tường cạnh nơi họ chết. 

Nội dung trên đó khi gộp lại với nhau thành câu thì sẽ thành “Gửi tới kẻ đang tìm ta, nhanh đến bắt đi nào”, dù đã biết được thông điệp hoàn chỉnh, nhưng toàn bộ cảnh sát tại thành phố vẫn không thể có được manh mối hữu ích nào để xác định chính xác hung thủ. Phúc Khởi Trình đặt những tấm ảnh xuống bàn, anh lấy tay ấn thái dương mà xoa. Mấy ngày này đều thức trắng, tinh thần mỏi mệt đến nỗi quầng thâm càng hiện rõ.

- Tại sao hắn ta lại dừng giết người một khoảng thời gian lâu như vậy?

Anh lẩm bẩm, ánh mắt hướng về tấm ảnh thẻ dán trên một tờ hồ sơ lộ ra từ mớ giấy tờ lộn xộn. Người trong ảnh là Đào Hoa Quân, lúc anh vừa nhìn đến gương mặt này thì nhớ lại lúc gặp mặt tại nơi cô làm việc. Vẻ mặt cô khi nghe rằng anh muốn cô giúp đỡ nếu để ý kỹ thì rất kỳ lạ, dường như đang sợ hãi một thứ gì đó hoặc ai đó… Có lẽ nào là do người đàn ông khi ấy? Vì không có một sự liên kết nào giữa những vụ giết người gần đây ngoại trừ ba vụ đầu tiên ra là Đào Hoa Quân nên anh quyết định thử đến chỗ cô lần nữa để lấy thông tin. Phúc Khởi Trình có một niềm tin nào đó rằng cô là mắt xích quan trọng để tìm ra hung thủ của những vụ án tàn ác này.

Trong những ngày sau khi cô trở lại căn hộ cũ thì tin tức về những phụ nữ sống một mình bị sát hại ngày một dày đặc. Đào Hoa Quân nhìn những bài báo với những tiêu đề giật gân gây hoang mang dư luận trên điện thoại thì chỉ biết mím môi khó chịu. Cách thức gây án quen thuộc đó chỉ có hắn mới vậy, lại còn xảy ra nhiều hơn kể từ lúc cô rời đi. Ý của hắn khi cho cô tự do là đánh đổi bằng mạng sống của những người khác sao?

Cô tắt điện thoại chuẩn bị chờ đến trạm dừng của mình, công việc của cô mặc dù vẫn vậy nhưng những lời nói xấu về mình của đồng nghiệp càng trở nên trắng trợn. Khi thấy cô không còn được triệu mời tới văn phòng của giám đốc mới thì nói móc nói mỉa, dần dần biến tướng thành bắt nạt cô ra mặt. Vì vậy mà Đào Hoa Quân trông càng ngày càng ủ rũ, mọi thứ cô trông thấy đều như được phủ thêm bức màn màu xám.

Một đường đi bộ tới tầng mình ở, cô từ xa nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng tì hay tay lên lan can hành lang mà hút thuốc. Anh ta nghe thấy tiếng bước chân liền đưa mắt sang nhìn, từ khoảnh khắc này tim cô bỗng ngừng một nhịp. Cô trong chốc lát như nhìn thấy Triệu Lục Vũ đang đứng đó đợi cô với ánh mắt như nói rằng “Nhớ anh lắm phải không?” cùng với một nụ cười nhạt.

Nhưng khi thấy đó là một gương mặt hoàn toàn khác với hắn, cô liền cảm thấy như bản thân chìm xuống đáy hồ bơi. Phúc Khởi Trình đang muốn mở miệng chào hỏi liền cứng họng khi thấy biểu cảm như nhai phải sạn của cô. Anh cảm thấy mình hôm nay có thể sẽ bị đuổi đi nếu nói sai một câu nên đành im lặng chờ.

Đừng Rời Xa AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ