Trong lòng Thái Anh một mảnh lạnh lẽo, toàn thân vô lực, trượt xuống dọc theo cung tường. Thanh Thuấn hoảng hốt nhào tới, chưa kịp kêu lên một tiếng "Nương nương" đã thấy bàn tay Thái Anh nắm lấy Lý thái y chậm rãi buông ra, kéo đồng mang theo lực đạo hung hăng cắm vào trong ngực.
Hoàng hôn đã hạ, chiều hôm buông xuống, máu trên người nàng vẫn nhìn không ra màu sắc, khóe miệng đột nhiên động đậy, giữa răng trào ra một dòng máu đen, dọc theo cằm tí tách chảy xuống dưới.
Cuối cùng Thiệu Hưng Bình cũng bò dậy kéo được Lý thái y ra, Lý thái y say đến không biết trời đất gì, ha hả cười lớn, "Giang sơn này ư... Gửi gắm sai người!"
Thiệu Hưng Bình không dám nghe tiếp, đè người xuống dùng sức lấp đầy một miệng đất, lúc này mới phát hiện cả người đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, liếc cũng không dám liếc Thái Anh một cái, vội vàng đóng cửa tiểu viện lại.
Cơ thể đau nhức giống như bị tách rời, đốt cháy ngũ tạng nàng, Thái Anh chỉ kịp gắt gao nắm chặt tay Thanh Thuấn, kéo nàng đến trước mặt, thanh âm cực thấp khàn khàn nghiêm nghị nói: "Không được gọi thái y, không được nói cho bệ hạ... Đi tìm Điện hạ, đừng để nàng nhìn thấy... Khụ, truyền nguyên văn lời ta, kêu nàng đừng vội tiến vào..."
Thanh Thuấn không dám trái lời, vội vàng giấu chuyện đi, đưa Thái Anh trở lại Thành Nghi cung. Xa liễn lung lay, Thanh Thuấn vẫn luôn nắm chặt lấy lòng bàn tay Thái Anh, không ngừng kêu nàng đừng ngủ.
Ngũ tạng Thái Anh không ngừng đảo loạn, đau đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa, đầu óc nàng mê man hỗn loạn, tinh thần bay xa ngàn dặm, cảm thấy con đường này hình như có chút quen thuộc, rốt cuộc trong lòng cười một tiếng.
Vò rượu sứ men xanh kia còn đang mở, Thanh Thuấn đỏ mắt lấy đồ vật bên trong ra. Thái Anh cuộn tròn trên giường run rẩy, lại chạm vào tay Thanh Thuấn, yếu ớt chỉ vào giá bút trên bàn. Thanh Thuấn luống cuống tay chân, cầm bút rồi lại bưng chậu đồng tới, Thái Anh quỳ gối nhoài người ra mép giường, run rẩy đưa cán bút vào trong miệng, hung hăng nhấn vào cuống lưỡi, thoáng chốc nôn hết những thứ trong dạ dày ra.
Thanh Thuấn còn nhỏ, che miệng khóc lên. Thái Anh nôn một hồi, lại kêu Thanh Thuấn đổi thuốc mang tới, ghé vào bên giường nôn đến toàn thân phát run. Thanh Thuấn không nhìn được nữa, biết biện pháp này dù sao cũng có hạn, lại khuyên không được, chỉ tỉ mỉ lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương nàng, thấy nàng nắm chặt thành giường, đốt ngón tay trắng xanh, mê man khép lại hàng mi dày, ánh đèn trước mắt hợp thành hình cánh bướm sẫm màu. Dáng vẻ vô cùng yếu đuối, dường như chỉ cần chạm vào sẽ lập tức vỡ tan, nàng nhịn không được nói: "Nương nương còn tin Điện hạ?"
Thái Anh đã không còn nghe rõ điều gì. Thanh Thuấn quỳ gối bên giường, có lẽ là đang khóc, đèn trong điện sắp tắt cũng không ai để ý tới. Nàng không biết có phải mình đang ngủ hay không, tư thế kia cực kỳ khó chịu, nhưng nàng thật sự không có sức di chuyển, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Không biết đã qua bao lâu, cửa điện bị đẩy mạnh ra, có người mang theo một thân hơi mưa cuối thu tiến vào, ngón tay lạnh lẽo ấn mạnh lên môi nàng vài lần.
Nàng biết hơn phân nửa là thuốc, lại không mở khớp hàm.
Người nọ không chút do dự, lật nàng nằm thẳng, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống gò má nàng.
Cũng không cảm thấy đau. Gò má chết cứng dường như hơi mềm đi một chút, tuy nàng vẫn chưa thể mở được mắt, nhưng lại cảm giác người nọ cuối cùng nhéo lấy cằm nàng, bẻ khớp hàm ra, lập tức đưa một thứ gì đó vào cổ họng.
Thuốc kia vừa cay vừa chua, Thái Anh "Ưm" một tiếng, ngũ tạng đảo lộn như thiêu đốt, hồi lâu sau nàng mới nhíu mày mở mắt ra.
Tầm mắt chưa rõ ràng, trong điện một mảnh tối đen, bên giường chỉ có một bóng đen cao lớn trang nghiêm, nhưng cho dù chỉ là một bóng đen, Thái Anh cũng nhận ra cô.
Nàng lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, hắng họng, nhẹ nhàng nói:
"Trời mưa rồi?"
Lệ Sa không trả lời, xoay người sang chỗ khác. Thái Anh biết trên người trên mặt mình đều là vết máu đen đã khô, cũng không dễ nhìn, vội nói: "Đừng thắp đèn."
Lệ Sa không thèm để ý tới nàng, lấy đá lửa ra, lại dừng một chút, cuối cùng vẫn bỏ đồ sang một bên, ngồi xuống bên giường, tiện tay cầm lấy vò rượu sứ men xanh kia, kê sát chóp mũi ngửi ngửi, đột nhiên hỏi: "Đau sao?"
Bàn tay nóng bỏng của cô nhẹ nhàng xoa lên mặt nàng. Khi nãy tình thế cấp bách, cái tát kia sức lực không nhỏ, gò má nàng đã sưng lên rôi.
Không biết vì sao, lồng ngực nóng bỏng đau nhức trong nháy mắt hoàn toàn biến thành triền miên chua xót. Thái Anh biết rõ cô không nhìn thấy, vẫn lắc lắc đầu, "Rượu ngon."
Lệ Sa nâng gò má đã sưng lên của nàng, lấy bầu rượu ở bên hông ra, tự uống một ngụm, đưa bầu rượu lạnh lẽo dán lên sườn má lạnh như băng, ngữ điệu cực kỳ lãnh đạm, "Có ngon hay không cũng đều do bổn cung đưa. Lần này là vương phủ sơ suất, cứ việc trách móc đi, bổn cung tiếp nhận."
Thời điểm cô nói chuyện nghiêm túc, từ trước đến nay luôn ngại mấy chữ "Nương nương" cùng "Thái Hậu" bẩn miệng.
Thái Anh gắng sức hô hấp, lại lắc lắc đầu, "Ta tin Điện hạ."
"Đương nhiên nên tin." Lệ Sa dường như trào phúng cười khẽ một tiếng, "Thái Hậu nương nương hiểu rõ dáng người dung mạo của mình, tự nhiên cũng biết bổn cung còn chưa chơi đủ, ta không nỡ để nương nương chết."
Đồ được đưa vào cung đều có ghi chép lại, tuy rằng Lệ Sa một tay che trời, nhưng cũng khó có thể ngăn được miệng lưỡi dân chúng. Cho dù cô có muốn giết Thái Hậu nhằm soán quyền đoạt vị, cũng tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn dẫn lửa thiêu thân như vậy.
Cô mất mấy năm để bình định giang sơn, tất nhiên không phải dựa vào tên tuổi Kỳ Dạ vương, khắp nơi đều phải lo liệu, thủ đoạn âm dương gì cũng có, ở bên ngoài kiêu ngạo đã quen, chỉ kém một bước nữa thôi đã ngồi lên long ỷ, khó tránh khỏi bị người ghen ghét.
Ngay cả Thái Anh cũng biết, người muốn giết Nhiếp Chính Vương nhiều vô kể, trước đó vài ngày từng bị ám sát một lần, có điều lại đụng phải Kinh thành ngày mưa, cô chán ghét lầy lội, thay đổi đường thượng triều, vừa vặn tránh được một màn.
Những người đó năm lần bảy lượt ám sát không thành, dùng thủ đoạn âm độc như vậy cũng không hiếm lạ, trùng hợp Lệ Sa cũng đang muốn đưa đồ vào trong cung, vừa hay chọn trúng loại rượu này, may mắn là vò rượu kia không được đưa tới Chiêu Dương cung.
Thái Anh nắm chặt góc chăn, ngây người ngơ ngẩn hồi lâu, lặp lại: "Rượu ngon. Điện hạ cố ý đưa rượu cho ta đúng không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(LICHAENG)(FUTA) HẬN YÊU
RomansaTác giả: Đào Tử Nại Cái. Thể loại: Futa, 21+, 1vs1, Cổ đại, Cung đình hầu tước, Ngược luyến tình thâm. Văn án: Hai người vốn có hôn ước, cô đã định ước sau khi đánh giặc trở về sẽ cưới nàng, nhưng nàng vì an nguy của gia tộc không còn sự lựa chọn nà...