Đến lúc về nhà Jihyo vẫn buồn rầu, cô ngồi thừ xuống ghế như một búp bê trống rỗng, Gary cũng không hơn cô được bao nhiêu. Khi nãy ngồi với Hae Rim tim anh như thắt chặt lại, chỉ muốn chạy đi thật nhanh tránh khỏi cô ấy, đau đớn nhưng bản thân lại chẳng thể nào nói nên lời.
Cả hai người đều có nỗi buồn riêng, cô giấu nó vào tận sâu trong tim để nở với anh một nụ cười, "Mấy đứa trẻ làm em nhớ Dave quá, chắc sắp đến em sắp xếp đi thăm cậu bé một chuyến"
"Dave? Cậu bé nước ngoài đúng không?" Gary nhàn nhạt hỏi, Jihyo gật gật đầu nhanh nhảu, "Phải rồi, anh có xem hả?".
"Ừ, anh có xem!" Gary nói rồi bỏ đi vào phòng đóng cửa lại.
Chỉ một câu của Gary cũng khiến Jihyo rất vui, cô đi về phòng lấy đồ đi tắm, vui vẻ đến tận khi ngủ. Mấy đứa trẻ đó cô nhất định sẽ làm cho bọn chúng không ghét cô nữa, bởi cô giỏi nhất là thu phục lòng trẻ em.
Sáng sớm Jihyo lại dậy sớm nấu đồ ăn cho Gary, cô lụi cụi vừa làm vừa ngái ngủ, anh chỉ uống rượu là nhiều, cô muốn anh tẩm bổ hơn một chút. Bây giờ còn trẻ thì không sao, về già lại đổ nhiều bệnh thì khổ.
Hôm nay Gary chỉ vô tình đi ngang qua, vì là vô tình anh mới thấy được người con gái kia đang vừa ngái ngủ vừa làm đồ ăn cho anh. Rõ ràng người con gái đó rất thích ngủ, có thời gian cô ấy cũng dành cho việc ngủ. Vậy mà cơm cô nấu, đồ ăn cô làm anh chưa bao giờ ăn cả, thậm chí nó bị đổ hay ai ăn anh cũng không biết.
Một chút có lỗi làm Gary xấu hổ, anh đi về phòng giả vờ như mình chưa hề thấy cảnh cô lụi cụi trong bếp. Một lát sau anh canh thời gian cô làm xong rồi mới đi ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn nói với cô, "Cho anh một chén cơm đi".
"Dạ?" Jihyo ngạc nhiên hỏi lại, cô biết rằng anh không ăn cơm sáng ở nhà, nhưng, hôm nay anh lại muốn ăn?.
"Anh nói lấy cho anh một chén cơm, Jihyo à" Gary chồm người lấy một đôi đũa gắp thử đồ ăn trên bàn, cũng khá ngon, không đến nỗi tệ nhưng cũng không bằng đầu bếp của nhà hàng anh nấu.
"Dạ" Jihyo vui vẻ cầm chén lại xới một chén cơm, cô đặt xuống trước mặt anh rồi lấy thêm một bát canh rong biển. Gary cười với cô, nụ cười đầu tiên kể từ khi cô dọn vào nhà này, Jihyo thấy lòng mình lâng lâng lạ thường. "Lấy thêm một chén cơm nữa đi."
"Dạ?" Jihyo lại một lần nữa ngơ ngác, anh cốc xoáy vào đầu cô một cái, "Em bới cho anh rồi em không ăn nữa à?".
"À, em quên nữa" Cô đứng lên đi lấy thêm một chén rồi ngồi ăn cùng với Gary, chỉ ngồi ăn cùng anh thôi đã khiến cô vui vẻ rồi.
Gary thấy cô vừa ăn vừa tủm tỉm, tâm trạng tối tăm của anh cũng khá hơn một tí, cô gái này rất biết cách làm người khác vui. Ngồi gần cô cho nên mới ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ của cô, mùi thanh thoát khiến anh bất giác tham lam hơn, hít một hơi thật sâu để nhiều hương thơm xộc vào mũi.
"Tối nay có lẽ em về trễ một tí, em nấu thêm bữa tối, anh về ăn thì hâm lại nhé?" Jihyo ngưng đũa nhìn Gary, anh gật đầu, "Cám ơn em."
Cô lại cúi đầu cười tủm tỉm, "Không có gì".
Ăn xong cô bắt một chuyến xe taxi đi ra cô nhi viện 'Thỏ trắng'. Cô đến nhưng bọn trẻ con không ùa ra như anh và Hae Rim đến, sau khi ăn sáng xong cả đám đang chơi ở sân sau. Vú Jang nói với cô, "Cô Jihyo, bọn nó ở sân sau đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là em
Random"Kang Gary! Em thích anh!" Jihyo chạy theo sau Gary đuổi theo anh trước khi anh leo lên xe rồi đi mất. Gary ngừng bước chân lại, khóe miệng vẽ lên một nụ cười chua xót, "Thích một người đàn ông như anh ư?".