Seung Won bực tức ném hết đống hồ sơ trên bàn xuống đất, quát, "Không làm gì nữa hết! Dẹp đi! Mang ra hết cho tôi!". Cậu thư kí của anh sợ đến mức tái mặt, anh đứng lên đá chiếc ghế làm nó lăn lốc trên sàn. Tự mình nổi điên rồi đi lên sân thượng cho khuây khỏa, gió nơi sân thượng làm nóng nảy trong anh cũng dịu bớt.
Đã mấy bữa nay anh không gặp Jihyo rồi, tự nhiên cô lại biến mất khỏi cuộc đời anh như cơn gió. Anh tìm mọi cách để gọi cho cô nhưng toàn gặp Gary, cô đã hạnh phúc trở lại sao?. Anh.. đáng lẽ phải vui mới phải, tại sao lại trống vắng đến hít thở không xong thế này.
Cô chẳng qua cũng chỉ là một cô diễn viên xinh đẹp mà anh đã gặp qua, nhưng, nét xinh đẹp trong tính cách đã làm anh đắm chìm thật sự. Đôi lúc anh tự hỏi tại sao lại say mê cô, câu trả lời anh mãi mãi không tìm được.
Gió vẫn cứ thổi mạnh làm mái tóc anh rối tung, nhắm mắt lại, anh thấy bóng hình cô trong cơn gió này. Xinh đẹp, quyến rũ, nhưng đến và đi đều rất vội. Tay anh nắm ở lan can cảm nhận giá lạnh truyền thẳng lên não, tại sao mỗi lúc anh mở lòng ra yêu người con gái nào đều có kết cuộc không đẹp.
Cuộc đời vốn dĩ cho anh mọi thứ anh muốn, nhưng, nó lại chẳng cho anh có cơ hội được đáp trả yêu thương.
Jihyo cuộn người trong chăn ngủ một giấc thật ngon, Gary thì đang nấu đồ ăn trong bếp. Đến lúc nấu xong anh mới gọi cô dậy, công việc như hàng ngày vẫn thế. Cô vươn vai mỉm cười thật tươi, còn quên mất mình nên diễn như đang giận Gary mới đúng.
Thấy anh nhìn mình ngơ ngẩn cô mới hoàn hồn trở lại, nghiêm mặt bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm. Anh bảo, "Anh đi làm việc, em ăn cơm rồi hẳn đi nhé".
Không nghe thấy tiếng cô trả lời anh tự nhủ rằng cô đã đồng ý, hôm nay, cô được tự do ra đường. Anh không cấm cản cũng không ép buộc cô thêm một lần nào nữa, nếu cô vẫn muốn về bên cạnh anh tức là anh vẫn còn quan trọng. Còn không, có lẽ đã đến lúc buông tay rồi, đau đớn như vậy đã quá đủ.
"Anh đi nhé?" Gary lại nói một lần nữa nhưng cô lại chẳng trả lời. Nhưng, anh không biết rằng đằng sau cánh cửa nhà tắm có một người khẽ nói, "Đi an toàn,..".
Là yêu thương nhưng lại cố tình dày vò nhau, là đớn đau nhưng bản thân vẫn ráng làm mình đau hơn. Cô biết là mình quan trọng với anh, nhưng người con gái tội nghiệp kia đã lỡ có thai rồi. Cô muốn đến với anh nhưng lại thấy mình tội lỗi ngập đầu, muốn mưu cầu hạnh phúc nhưng lại sợ hãi.
Đến khi cô nghe tiếng cửa đóng rồi mới thấy hụt hẫng, anh đi Busan những ba ngày mới về nhà. Ba ngày này cô phải làm gì để đỡ trống vắng đây, có anh, nghe thấy tiếng anh, ngắm nhìn gương mặt anh đã là một phần cuộc sống của cô rồi.
Gary thất thiểu xách va li bước đi, Jihyo ngay lập tức chạy ra ban công nhìn xuống. Đợi cho đến khi thấy xe anh đi ra, khuất hẳn khỏi tầm mắt cô mới thôi ngắm nhìn nữa. Trái tim cô đã theo anh đi từ lúc nào rồi.
Cô cũng thay đồ đi đến phim trường làm việc, hôm nay là ngày bắt đầu rồi. Cô lái chiếc xe màu đỏ chói của mình, quản lý đòi chở nhưng cô lại không cho, cô thích đi một mình không bó buộc hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là em
Random"Kang Gary! Em thích anh!" Jihyo chạy theo sau Gary đuổi theo anh trước khi anh leo lên xe rồi đi mất. Gary ngừng bước chân lại, khóe miệng vẽ lên một nụ cười chua xót, "Thích một người đàn ông như anh ư?".