Ngoài trời mưa lất phất rơi nhẹ, cả Seoul như đang chìm trong một màu ảm đạm. Riêng lúc này, ở nhà Jihyo ngoan ngoãn nằm gối đầu lên đùi Gary ngắm em bé đang say ngủ. Anh hạn chế việc làm hơn, cô cũng thế, cả hai dành thời gian ở nhà cho nhau, cho con gái nhỏ. Cô đếm ngày nhưng không trông mong Seung Won về, bởi với cô bây giờ đang rất hạnh phúc.
"Gary! Anh có đói bụng không?" Jihyo ngước đầu lên nhìn gương mặt đang ngà ngà say ngủ của Gary. Anh nhắm đôi mắt ti hí của mình lại nở một nụ cười, "Không, nhìn em thôi cũng no rồi".
"Đừng có xạo, em đi nấu cơm cho anh nhé?" Cô chống tay định đứng lên nhưng anh dằn cô nằm xuống đùi mình, cảm giác an toàn từ cô mang lại khiến anh cũng thấy bình an hơn.
Với anh, hạnh phúc nhẹ nhàng như thế, chỉ cần có cô bên cạnh thì cuộc sống phức tạp này cũng chẳng là gì khó khăn cả.Anh có cô và anh có thể chống đỡ cả thế giới này chỉ vì một nụ cười của cô.
Tay anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, nãy giờ họ đã như thế hơn một tiếng nhưng vẫn thấy chưa đủ.Đôi khi anh thấy chỉ cần như vậy thôi anh đã mãn nguyện rồi, có thể nằm cả ngày vẫn không chán.
"Anh! Nếu Seung Won tìm được Hae Rim thì sao? Mình trả bé con lại cho họ.. em thấy buồn lắm" Cô không cần nói cô buồn thì anh cũng cảm nhận được, đôi khi cô rất vui khi đùa giỡn cùng em bé, lúc ở một mình cô lại ngơ ngẩn không thôi. Anh biết cô đang nghĩ gì, vừa tội cho cô lại vừa bất lực.
Con..nhất định phải trả về cho Hae Rim rồi! Hai người cho dù có cố chấp cũng không thể giữ em bé cho riêng mình được. Gary cúi đầu hôn nhẹ vào trán Jihyo, anh thì thầm, "Xin lỗi em.."
Lời xin lỗi đó cũng đồng nghĩa với việc cô không thể ở bên cạnh bé con nữa, lòng dạ chẳng vui vẻ gì để cô có thể nở một nụ cười như thường ngày. Cô nhắm mắt lại giả vờ như mình cũng ngủ nhưng ngón tay út của cô lại để vào lòng bàn tay của bé con, con bé nhẹ nhàng nắm lấy, dù trong giấc mơ nhưng cô vẫn thấy bé con có vẻ vui lắm.
Do thấy như vậy nên cô càng buồn hơn nữa, cô thật sự có cảm tình với em bé, chỉ muốn được giữ lại nuôi dưỡng mãi mãi thôi. Đang ngập ngụa trong mớ cảm xúc bòng bong của mình thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, Jihyo cầm lên xem thì thấy là Dave nhắn, cậu bé bảo, "Chị Jihyo! Hôm nay em được nhận giải học sinh giỏi. Hihi".
Mới đó còn buồn nhưng phút chốc Jihyo đã đổi thái độ ngay, cô cười thật tươi gọi là cho cậu bé. Cậu bé bắt máy ngay lập tức, giọng cười cô cũng ẩn ẩn cảm nhận được qua điện thoại.
Hai người hỏi han nhau một lúc, xong rồi Jihyo tắt máy, cô vui vẻ kể lại cho Gary nghe trong khi cũng biết rồi. Cô lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho Dave, anh thì mua tặng cậu bé một chiếc máy tính mới để có thể học tập tốt hơn.
Hwang Ji cũng rất ngoan, cậu bé chăm chỉ học tập, đã vậy còn hay giúp đỡ Dave để Dave cũng học giỏi như mình. Tất cả những cô bé cậu bé trong nhà mở đều là con của hai người, tình thương đồng đều san sớt cho tất cả. Jihyo rất biết ơn vì đã biết đến nhà mở này.
Jihyo ngồi hẳn dậy, cô chống tay lên giường nhìn anh, "Anh ơi, mình mua cho Hwang Ji đôi giày thể thao mới đi, hôm kia em thấy giày của con bị sờn rồi".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là em
Random"Kang Gary! Em thích anh!" Jihyo chạy theo sau Gary đuổi theo anh trước khi anh leo lên xe rồi đi mất. Gary ngừng bước chân lại, khóe miệng vẽ lên một nụ cười chua xót, "Thích một người đàn ông như anh ư?".