Gary mệt mỏi ngả đầu ra sau ghế, anh viết lời được một chút lại thấy mệt mỏi rồi, bây giờ nhớ nhà tha thiết, chỉ muốn được về nhà ôm người con gái của mình trong vòng tay. Giấy viết ngổn ngan trên bàn, anh viết bằng những cảm xúc mà Jihyo mang lại cho anh, yêu thương, đau đớn, ngọt ngào lẫn khổ đau. Tất cả anh mang vào bài hát.
Tin nhắn từ Jihyo gửi đến, Gary ngay lập tức buông viết xuống, cô nhắn, "Anh! Về nhà nhớ mua cho em một ít đồ chơi cho em bé nhé, nghe nói chị nhà bên treo lục lạc trên nôi em bé vui vẻ lắm".
"Em ăn cơm chưa?" Gary nhắn lại ngay lập tức.
Jihyo đang chơi với em bé thấy anh nhắc mới nhớ ra mình quên ăn cơm trưa, cô trả lời, "Em ăn rồi, anh ăn cơm chưa?".
"Đừng xạo, anh có tai mắt ở nhà. Em vẫn chưa ăn cơm"
"Tai mắt? Ai cơ?"
"Em bé đó, em bé nhắn với anh như vậy" Gary bật cười khúc khích khi nhắn cho cô, Jihyo cũng phì cười nhắn lại, "Đồ điên".
"Vậy là em chưa ăn cơm thật. Anh về mang cơm tối cho em nhé?" Bây giờ thì anh cũng chẳng muốn làm việc nữa, Gary đứng lên dọn dẹp lại bàn làm việc của mình rồi bỏ vào túi. Gil thấy vậy nên đưa cho anh một lon trà chanh mát lạnh, "Đi về à? Dạo này cứ ru rú ở nhà thôi. Anh rủ mọi người đến nhà quậy nha?".
"Thôi! Nhà em bây giờ không ồn ào được đâu" Anh bật nắp lon nước rồi tu một ngụm, vị nước chanh ngọt ngào làm dịu cổ họng khô khốc của anh. Gil vỗ vai cảm thông, Gary phì cười, "Em hạnh phúc lắm, không như anh nghĩ đâu Gil!".
Gary xách ba lô trên vai đi ra bãi đỗ xe, anh cười rất đỗi dịu dàng khi nghĩ về Jihyo. Mở cửa xe, anh ném ba lô vào ghế sau. Trên đường về anh ghé mua một ít đồ ăn cho Jihyo, cô ngốc đó hầu như là dẹp hết mọi chuyện chỉ để ở nhà chăm em bé. Đôi lúc anh phải nhắc cô ấy mới nhớ lại phải ăn cơm, phải lo lắng như vậy cả tuần nay, ấy vậy mà cô ấy không bao giờ biết anh lo lắng cho mình.
"Jihyo ngốc" Gary mắng yêu nhìn đống đồ ăn trên ghế, anh không mua chắc hẳn cô ấy sẽ nhịn đói rồi ngủ. Đúng thật là làm người khác lo lắng cho mình.
Anh chạy xe nhanh hơn để nhanh chóng được về nhà với người yêu, mở cửa nhà ra thì thấy bên trong tối đen, anh khẽ gọi, "Jihyo ơi..". Anh tưởng cô ấy đã ẵm em bé đi chơi rồi nhưng khi đến phòng ngủ anh thấy người anh yêu đang cuộn tròn trên giường say ngủ.
Em bé nằm ngoan ngoãn ở bên cạnh, miệng của nó còn ngậm thứ mà anh thích nhất nữa chứ. Gary muốn giận dỗi nhưng anh bị Jihyo la cho một trận nên cũng không dám giận dỗi nữa, chỉ biết trách mắng thầm em bé thích thứ độc đáo quá.
Leo lên giường, anh cúi xuống định bế em bé ra chỗ khác nhưng em bé vẫn không ngủ, nó chỉ nằm rồi cầm lấy bầu ngực trắng mịn của Jihyo mút lấy mút để. Không tìm được sữa nhưng hình như nó cũng không buồn, chỉ muốn lấy bầu ngực ra chơi chứ không cần sữa.
"Con ngoan, ba ẵm nào" Gary định tách em bé ra khỏi nhưng nó khóc toáng lên, Jihyo mới ngủ được một tí phải mắt nhắm mắt mở thức dậy. Thấy anh đang muốn ẵm em bé nên mới nói, "Anh làm gì đó! Anh chọc con đúng không?".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là em
Random"Kang Gary! Em thích anh!" Jihyo chạy theo sau Gary đuổi theo anh trước khi anh leo lên xe rồi đi mất. Gary ngừng bước chân lại, khóe miệng vẽ lên một nụ cười chua xót, "Thích một người đàn ông như anh ư?".