"Jihyo?" Gary khều vai người con gái nằm bên cạnh mình, theo anh nhớ không lầm thì tối qua Jihyo đã về nhà rồi. Anh và cô ấy còn ngủ cùng nhau, "Em về rồi à Jihyo?". Anh xoay mặt cô ấy lại rồi sững người vì giật mình, không phải cô mà là Hae Rim. Anh lắp bắp, "Hae..Rim?".
"Ừ, tối qua anh nhầm em là Jihyo" Hae Rim mỉm cười đứng lên mặc lại quần áo. Gary không biết phải nói như thế nào mới phải, cô mặc lại quần áo rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài anh mới nói, "Xin lỗi", hai từ xin lỗi nhỏ như tiếng mũi kêu nhưng Hae Rim vẫn nghe được.
Tại sao phải xin lỗi? Tại vì anh đã xem cô như Jihyo sao?. Lòng Hae Rim như đang gào thét, cô đi ra khỏi phòng với nỗi nhục nhã ê chề, trong lúc ái ân nhất anh đã gọi cô là Jihyo. Ngay lúc anh tỉnh giấc cũng gọi Jihyo, người con gái đó hoàn toàn chiếm lấy lòng anh, thay thế hình bóng của cô hiện hữu bấy lâu nay.
Đã bảy năm, ấy thế mà không bằng vài tháng của người con gái kia. Hae Rim mỉm cười đầy chua xót, Gary mặc quần short vào rồi đi theo cô ra ngoài. Anh len lén dò xét thái độ của Hae Rim vì anh biết cô ấy tính tình rất nhạy cảm, chuyện như thế này chắc hẳn sẽ làm cô ấy không vui.
"Gil mới gọi cho anh nói Jihyo có thể đang ở Pohang đó, quản lý của em ấy nói em ấy đặt vé để về quê.. Anh ấy nhờ em chuyển lời lại cho anh" Cô ngồi xuống mang giày, Gary đứng đó tay chân cũng rất thừa thãi, "Xin lỗi em.. Anh..".
"Đã bảo là không sao, ngủ với anh hay với ai cũng vậy thôi" Hae Rim đứng dậy, cô hôn nhẹ vào má anh một cái rồi nói, "Em về đây, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, biết không?".
Gary vẫn đứng yên như tượng mặc cho Hae Rim muốn làm gì thì làm, cô mở cửa rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn vẫy tay chào tạm biệt anh. Sau khi đóng cửa lại cô đi thật nhanh vào thang máy, cô nghĩ mình sắp chịu không nỗi nữa rồi, sắp như một diễn viên tồi trước mặt anh, sắp làm lộ hết những cảm xúc của mình cho anh biết.
Đứng vào thang máy rồi cô mới hít một hơi thật sâu ngăn nước mắt mình rơi xuống, nhưng.. vô dụng, cô bật khóc nức nở. Hết thật rồi, những thứ mà cô nâng niu trân trọng, tất cả vỡ tung như chưa hề tồn tại.
Jihyo em ấy đúng thật có tài, cô có thể cảm nhận được sự si mê trong ánh mắt của Gary khi gọi tên cô ấy. Không những yêu thương mà còn là si mê, thứ cô chưa hề thấy trước đây. Thiếu vắng cô ấy gương mặt anh tiều tụy rõ rệt, râu cũng không cạo, cả người dơ bẩn hệt như một tên nghiện.
Hae Rim cúi đầu xuống, nước mắt trượt từ gò má rơi xuống đất như pha lê vỡ tan, cô mất anh, mất cả thế giới của mình. Bây giờ có sống cũng chẳng còn thấy vui vẻ nữa.
Căn nhà vắng lặng vô hồn làm Gary mệt mỏi, cảm giác vừa có lỗi với Hae Rim, vừa nhớ nhung Jihyo làm anh muốn bùng nổ. Anh đi thẳng vào nhà tắm, nơi nào trong đây cũng có bóng hình của Jihyo, khi cô gác cằm lên thành bồn tắm kể anh nghe những chuyện diễn ra trong ngày. Khi cô đang tắm anh cố tình đi xộc vào, cô giật mình hoảng hốt che người lại, biểu cảm đáng yêu đó bây giờ muốn thấy cũng không thể nữa.
Gary cởi đồ rồi bước vào phòng kính trong nhà tắm, bật vòi để nước xối thẳng từ trên đầu mình xuống, Jihyo Jihyo.. Trong đầu anh lúc này chỉ có cô gái tóc dài gần nửa lưng đó thôi, những sợi tóc hờ hững buông nhẹ xuống lưng cô, anh yêu mái tóc, yêu nụ cười, yêu cả cách cô nói chuyện cùng anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là em
Random"Kang Gary! Em thích anh!" Jihyo chạy theo sau Gary đuổi theo anh trước khi anh leo lên xe rồi đi mất. Gary ngừng bước chân lại, khóe miệng vẽ lên một nụ cười chua xót, "Thích một người đàn ông như anh ư?".