Chap 23

1.8K 60 23
                                    

"Ba, con mới về" Gary cười nhẹ, bàn tay nắm tay Jihyo cũng không lơi lỏng chút nào. Anh biết cô đang lo lắng rất nhiều, bởi vậy anh càng ra sức cho cô biết anh đang ở cạnh bên, để cho cô không suy nghĩ lung tung nữa. "Con dâu mới đây sao?" Ông đứng lên đối diện với Gary, anh gật đầu.

Ông Kang nhìn Jihyo một lượt, ánh mắt thâm sâu khó lường làm Jihyo run rẩy, phản ứng tự nhiên đó là nép vào anh để anh bảo vệ mình. Xong rồi ông quay qua nói với vợ mình, "Kêu người dọn phòng cho hai đứa nó đi, thằng bé lâu vậy mới về, bà muốn đuổi nó đi à?".

Bà không đồng tình cũng nén giận đi dọn phòng cho hai người, đến lúc vào phòng cô liền ngồi thừ xuống giường. Gary ngồi xuống kéo cô vào lòng mình, ôm chặt dỗ dành, "Xin lỗi em, hay là mình về đi".

Cô không nói gì càng làm Gary lo lắng hơn nữa, anh càng ra sức dỗ dành cô càng tủi thân. Đôi mắt vì chua xót mà đỏ ửng, những giọt nước mắt trực trào rơi xuống rèm mi, "Em xấu xa lắm hả Gary?".

"Không có, em là cô gái tốt nhất trên đời" Anh vuốt ve lưng cô như đang dỗ dành cho đứa trẻ, cô mệt mỏi nằm xuống giường nhắm mắt lại. Nếu họ không thích cô cô sẽ cố gắng làm cho họ thích, vì anh, mọi chuyện cô đều có thể làm.

Anh ngồi trên giường châm một điếu thuốc hút, làn khói trắng bay phiêu phiêu trước mặt. Có khó khăn nào anh với cô chưa từng trải qua, ba mẹ không thích, anh mặc họ. Dù sao người sống với anh cả đời là cô, anh chẳng vì họ mà thay đổi được.

Bữa cơm gia đình ngộp ngạt đến cực điểm, Gary gắp một ít rau bỏ vào chén Jihyo, nói, "Em ăn một chút đi, sáng giờ em còn chưa ăn gì đó". Anh lo lắng cho cô, điều này không làm đẹp lòng mẹ anh. Không hiểu sao chỉ cần nhìn mặt Jihyo bà đã thấy ghét rồi, bà chọt chọt đũa vào chén không hài lòng.

"Bà làm gì đấy?" Ông Kang nghiêm giọng lại, Taejoon cúi mặt cười thầm. Bà Kang nghe chồng mình mắng liền dằn đũa lên bàn rồi đứng lên bỏ về phòng. Jihyo ăn mà nghẹn trong miệng, cô vội lấy ly nước tu ừng ực để làm dịu cổ mình.

Gary thấy Jihyo bị nghẹn nên vuốt vuốt lưng cô, "Uống nước từ từ thôi, từ từ..". Jihyo nghe lời anh nên uống từ từ lại, thức ăn bị nghẹn cuối cùng cũng trôi xuống. Nhưng nước mắt lại muốn trào ra, cô nghĩ mình sắp chịu không nỗi rồi.

"Ba, con xin lỗi.. Nhưng ngày mai con với Jihyo về nhà, hai đứa con không ở đây được nữa đâu"

Jihyo nhéo nhẹ vào tay anh rồi cúi đầu nói, "Dạ không đâu, bọn con định ở chơi vài bữa".

"Jihyo!" Anh gằn giọng gọi tên cô, ông Kang lùa cơm vào miệng mình giả vờ như chẳng có gì xảy ra, ông bảo, "Kệ bà ấy, đứa nào cũng là dâu thôi".

Lần này đến lượt Gary bỏ đi về phòng, cô xin phép ông Kang rồi cũng chạy theo anh. Anh lôi hết đồ ra tống vào va li mà chẳng cần xếp lại, còn ném cả móc vào va li. Jihyo vội vã cản lại, "Anh bị sao vậy Gary?".

"VỀ! KHÔNG Ở ĐÂY NỮA!" Anh ngồi xuống lấy móc ra rồi ném móc ra ngoài, từng chiếc móc lăn xuống sàn tạo thành tiếng leng keng chói tai. Jihyo dằn anh lại, gìm chặt anh trong vòng tay mình, "Đừng dỗi nữa, hôm nay không giải quyết được chuyện này thì cả đời em cũng không vào nhà họ Kang được. Anh muốn em không có danh phận sao? Anh muốn ba mẹ anh không thừa nhận em cả đời sao?".

[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ