Dùng dằng một lúc cả hai cũng về đến nhà, Gary giống như sắp bốc hỏa đến nơi, anh để va li xuống một góc rồi kéo cô ngồi xuống ghế xem vết thương của cô. Anh biết nó nghiêm trọng nhưng không biết nó phồng rộp đáng sợ đến vậy, ấy thế mà cô vẫn cắn răng giấu diếm anh."Em xem, bị thương vậy mà vẫn còn lì lợm.." Anh đứng lên đi lấy hộp thuốc, Jihyo quả thật là một cô gái lì lợm. Cô chẳng bao giờ nghe theo lời anh mặc dù anh chỉ muốn tốt cho cô, những chuyện cô cho là đúng cô đều hết mình thực hiện nó.
Điều này đôi khi làm Gary đau đầu mãi không thôi, anh lấy thuốc bôi cho cô rồi bế cô về giường. Mấy ngày nay mang tất rất hầm chân, nóng nực làm vết phỏng khó lành hơn nữa. Vì vậy khi được tháo tất ra cô có cảm giác như giải phóng vậy, thật sự rất dễ chịu.
"Anh làm vậy làm sao giải thích với mẹ đây, Gary à. Anh làm việc không suy nghĩ gì hết trơn" Jihyo phụng phịu mắng anh, nhưng Gary nhanh hơn một bước che miệng cô lại, anh nói, "Em đợi lúc anh đi tắm mới nói chuyện với mẹ tại sợ anh biết đúng không? Không ngờ anh không tắm mà đứng nghe hai người nói chuyện đúng không? Sau này chuyện gì cũng phải nói với anh, giấu anh anh giận em đấy".
"Nhưng anh cứ làm theo ý mình thôi, bây giờ mẹ giận rồi.." Jihyo thấy như mình cố gắng xây một tòa lâu đài xinh đẹp sắp hoàn thành liền bị anh đá đổ. Hụt hẫng, có cả tiếc nuối như đánh mất thứ quan trọng nhất.
Gary thì không nghĩ vậy, về đến nhà của hai người anh cảm thấy như sống lại. Thoải mái, vừa bước vào nhà ngửi thấy mùi hoa thân thuộc, thấy chú rùa nhỏ ngây ngốc bò đi chơi, anh nghĩ hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế thôi.
"Anh chỉ cần em thôi, chỉ cần một mình em! Bây giờ thì ngủ đi" Anh tắt đèn rồi đi ra ngoài dọn dẹp nhà cửa lại, chú rùa mấy bữa nay nhờ có Gil chăm nên vẫn sống tốt sống khỏe.
Gary cúi người bế chú rùa nhỏ lên tay vuốt ve, chỉ đi có vài ngày mà nhớ nhung tha thiết. Lúc Jihyo bỏ đi anh chỉ có làm bạn, mỗi khi buồn đều tâm sự với nó. Chơi đùa một tí Gary bỏ chú rùa lên bàn rồi bật máy hút bụi lên hút bụi cả nhà, sau đó anh lau một lượt cẩn thận.
"Ji Ji này, mày nghĩ xem có phải Jihyo khờ lắm không? Cứ cãi lời tao rồi tự tổn thương mình thôi" Gary cúi người xuống để cây lau nhà có thể lau được bên dưới bàn. Chú rùa nhỏ không hiểu gì nên chỉ thong thả ăn món ăn của mình, mặc cho Gary cứ lèm bèm như một người điên.
Anh rất bực mình, nhất là khi thấy vết thương trên chân cô. Cô gái này quả thật rất khó bảo, anh lo như thế nào cô ấy cũng không biết được. Thậm chí cô còn mắng anh vì anh quá vô lý. Gary thở dài, cũng bởi anh đã yêu cô gái này quá nhiều, không thể nào ngăn được bản thân mình không lo lắng cho cô.
"Ji Ji, mày nói xem! Jihyo đúng là cô gái lì lợm mà" Anh xoay người qua bên phải thì phát hiện Jihyo đang đứng khoanh tay nhìn anh, thấy anh phát hiện ra mình đứng cạnh cô chỉ nhún vai, "Nói xấu bạn gái như vậy là không tốt! Gary trừ một điểm".
"Gì cơ, anh có làm gì sai đâu" Gary cong môi cãi lại, không chấp nhận mình mất một điểm nào cả.
Jihyo bỏ mặc anh lèm bèm, cô đi vào bếp nấu một bát mì gói ăn lót dạ. Gary cứ lẽo đẽo theo sau nói về chuyện bị trừ điểm của mình. Oan ức quá mà, Gary cứ nói mãi nói mãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là em
Random"Kang Gary! Em thích anh!" Jihyo chạy theo sau Gary đuổi theo anh trước khi anh leo lên xe rồi đi mất. Gary ngừng bước chân lại, khóe miệng vẽ lên một nụ cười chua xót, "Thích một người đàn ông như anh ư?".