Chap 14

2.2K 78 17
                                    

Mặc dù không muốn nhưng sáng Jihyo và Gary vẫn phải về thành phố, bịn rịn một lúc hai người cũng xách va li ra về. Gary để Jihyo dựa đầu vào vai mình, cô ngủ suốt quãng đường về tới Ulsan. Sau đó cả hai cùng nhau đi về Seoul,hai người không đi về nhà cũ mà về nhà mới ở gần đó.

Jihyo ngạc nhiên khi mới bước vào nhà, một màu hồng phấn rất hợp với cô, là màu mà cô thích. Cô 'woa' rất nhiều lần, từng cái bàn, cái ghế đều hợp với cô. Gary nói, "Em thích chứ, anh bảo người ta thiết kế cho em đó".

"Em thích lắm Gary à" Cô chạy như bay lại chỗ anh, ôm chầm lấy cổ anh đặt vào má anh một nụ hôn. Gary rất vui vì cô ấy thích căn nhà này, anh đồng ý rằng cuộc đời anh luôn gắn liền với màu đen trắng, hai cực âm dương. Nhưng anh muốn căn nhà này màu hồng, hạnh phúc như những gì Jihyo mang lại cho cuộc sống của anh.

Ban công có thể ngắm được sông hàn rõ hơn, cô đứng đó trầm trồ mãi. Còn hỏi, "Em có thể trồng hoa ở đây không? Có thể mua vật nuôi không. Em.."

"Em có thể làm mọi thứ mà em muốn, em là chủ nhân của căn nhà này mà" Anh ôm lấy eo cô cùng cô ngắm sông Hàn ở ngoài xa, yên lặng nghe nhịp tim mình đập thật nhanh trong lồng ngực. Jihyo vui nên cứ cười mãi thôi, "Em thích lắm! Gary à, em hạnh phúc lắm".

Hạnh phúc này đến quá nhanh, cô sợ một ngay chính cô cũng không thể nắm giữ nó.

Bàn tay Gary đặt trên bụng cô, trêu đùa, "Coi em mập chưa kìa, bụng sắp to bằng con ỉn ở nhà rồi".

"Em đang mang đứa con của anh đó, haha" Jihyo không những không giận mà còn cười, Gary khẽ sựng lại khi nghe nhắc đến chữ 'con'. Anh yên lặng một lúc, sau đó vòng tay của anh siết chặt cô hơn, chặt như thể hai người có thể hòa nhập làm một. "Càng tốt, nếu đứa con đó giống em".

"Em nói đùa đó"

Anh thật sự là một người tình hoàn hảo, một bạn trai chu đáo, cô không hiểu tại sao anh với người cũ lại đi đến bước chia tay như vậy. Cô thật sự không muốn chia xa với anh, cô nghiện sự quan tâm chăm sóc của anh, cô cũng muốn mình được ở trong vòng tay của anh mãi mãi.

Gary bế cô vào phòng cho cô ngủ một giấc, sau đó anh ngồi ở ghế lười nhâm nhi một điếu thuốc. Màu hồng của căn nhà này tuy không hợp với anh nhưng cũng không mang lại cho anh khó chịu lắm. Một lát sau anh cũng nhắm mắt ngủ mất, Jihyo bước ra ngoài nhẹ nhàng để không đánh thức anh.

Cô mặc áo khoác vào định đi ra ngoài, nhưng giọng của anh nhẹ nhàng vang lên làm cô giật cả mình, "Em định đi đâu?".

"Em có hẹn với bạn.." Jihyo nhỏ giọng lại, cô định đi tiếp tế cho Hwang Ji nhưng không hiểu sao anh lại bắt được cô. Rõ ràng là anh đang nhắm mắt nhưng lại nghe được tiếng bước chân. Khẽ mắng thầm trong lòng, Jihyo đi lại ngồi trên đùi anh nũng nịu, "Em đi một lát rồi về, nhé?".

Anh cũng đứng lên mặc áo khoác vào, "Để anh chở em đi, em đi đâu?". Jihyo muốn khóc thật sự, "Em định đi cô nhi viện thăm bọn nhỏ, anh ở nhà đi, em đi một mình cũng được mà".

"Anh chở em đi không được?" Gary nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô, Jihyo vội vã gật đầu liên tục, "Được, đương nhiên được, anh chở em đi lúc nào cũng được!". Nói mà nước mắt cứ lưng tròng vì uất ức.

[Monday Couple][Longfic] Câu trả lời chính là emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ