Tha thứ cho anh?

1.8K 19 0
                                    

Ôm cô được một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó cậu vội buông ra khỏi cái ôm rồi nhẹ nhàng ẩm cô lên giường sau đó nhẹ nhàng hỏi
-Hộp cuứ thương ở đâu vậy em.
Im lặng
Cậu thấy vậy không hỏi nữa,biết cô đang giận, giận và đau nhiều lắm nên dù có hỏi cô cũng sẽ im lặng với mình thôi. Không hỏi nữa cậu chạy khắp căn phòng nhỏ để tìm nhưng không thấy chạy xung quanh nhà xem cũng chảqng thấy,cậu thật sự bó tay rồi. Cậu chạy ngược vào phòng đỡ cánh tay bị thương lên,sốt sắn hỏi lần nữa
-Em à,em chỉ anh đi,để anh băng vết thương trên tay em lại, không nỏ sẽ chảy hết máu mất.
Không trả lời không quan tâm cậu nói gì,mắt nhắm nghiền lại. Cậu thấy thế nói tiếp, cậu thật đang rất lo
-Em chỉ đi,anh băng lại không ba mẹ về thấy sẽ lo đó.
Cô nghe cậu nói thế thì không thể không quan tâm, giận dỗi cậu,bị cậu làm tổn thương, bị cậu xúc phạm cô thật còn đau hơn vết thương này, nên cô cứ mún để mặt nó, có chết cũng khôny sao nhưng nếu ba mẹ thấy thì không được họ sẽ lo chết mất.(tg:giải thích lần nữa nhé,vì từ khi về quê cô luôn mặc áo tay dày nên ba mẹ cô đều không biết gì đến vết thương trên tay cô nha mọi người) vì sợ ba mẹ mình lo cô giật tay cô khỏi tay cậu, người dậy bước xuống giường lại gần balo của mình, mở nó ra và lấy một cái túi nhựa màu đen. Đem nó lại giường cô để cái túi xuống và lấy băng gạt, thuốc sát trùng, và bông gòn ra.Tay định xé nhỏ miếng bông gòn ra thì cậu vội giữ tay cô lại
-Để anh làm
Hất mạnh tay cậu ra
-Không cần
-Anh xin lỗi mà,cho anh giúp em nha!
-Tôi không cần.
Nói xong cô tự lao máu trên cổ tay,sau bôi thuốc sát trùng vào, vì thuốc sác trùng rất rát nên khi bôi vào cô đã gồng mình lên, cắn răn nhăn mặt cố chịu và hoàn toàn không để mình phải bật ra bất cứ tiếng than đau nào cả.Nhưng hành động đó của cô càng làm cho cái người ngồi kếu bên cảm thấy đau đớn vô cùng,cậu thiết nghỉ vết thương đã được khâu lại mà nó còn đau thế vậy khi mới vừa gạch thì sau, chắc cô ấy đã rất đau, giờ thì cậu đã thấy sự tội lỗi của mình đã nhiều như thế nào rồi, cậu chỉ còn biết đứng bên cạnh mà quan sát người con gái nhỏ bé đang lay hoay ngồi đó băng bó vết thương mà không khỏi tự đặt cho mình một câu hỏi " từ khi quen bình cô ấy đã phải khóc và tổn thương bao nhiêu lần rồi.......Anh nhất định không để em khóc nữa đâu" Nghĩ là làm cậu ngồi xuống bên cạnh cô, xé nhẹ miếng bông gòn sau đó kéo nhẹ cánh tay bị thương của cô về phía mình định chùi sạch thuốc sát trùng thì cô giật tay ra nhưng như biết trước hành động này của cô cậu giữ chặt tay cô lại, mặt nghiêm túc nói
-Để yên anh làm!
Im ru luôn, cố thế thế ấy giận thì giận nhưng sợ thì vẫn sợ, mỗi lần cậu nghiêm mặt là cô tuyệt nhiên không giám hó hé dù là cô đúng hay sai và lần này cũng thế,chỉ biết lặng ngồi quan sát tỉ mỉ chăm sóc cho vết thương của mình chứ không giám hé hò nữa lời nào nữa. Cậu hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng đến từ cử động như sợ nếu mình mạnh tay nó vụn vỡ ra như thuỷ tinh vậy. Mọi thứ đã xong cậu bỏ tất cả vào túi đen, và đem cất lại trong balô của cô sau đó trở lại giường ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường mặc kệ cô từ nãy giờ vẫn luôn hướng mắt về mình không rời.
Vén vài sợi tóc còn vướng trên mặt cô sau đó nằm xuống bên cạnh kéo cô vào lòng thì thầm
-Anh xin lỗi.
Mọi thứ như được dịp vỡ ra khi nghe câu nói ấy, cô bật khóc và đánh liên tục vào người cậu
-Sao lại nói em như vậy,sao lại cứ làm tổn thương em rồi lại xin lỗi rồi lại năn nỉ.
Cậu biết lần này là cậu sai mà, không đơn giản là sai mà là rất rất sai nữa là nên cô đánh cũng là đáng nhưng tay cô đang đau cậu không thể mặc kệ được nếu không sẽ ảnh hưởng nữa quá. Cậu ôm cô chặt hơn để cô không còn khoảng trống để manh động nữa, sau khi thấy cô không cố kháng cự nữa cậu mới khẽ nói
-Anh xin lỗi,anh làm em tổn thương, anh không có lời nào để biện hộ cho mình cả vì anh biết anh thật sự sai rồi.Anh chỉ xin em một nữa thôi cho anh cơ hội được ở bên cạnh lo lắng chăm sóc cho em có được không.
Cô im lặng cậu lại nói tiếp
-Còn nếu em muốn đánh thì khi nào tay em lành thì hãy tiếp tục anh không muốn thấy em lại phải chịu đau thêm nữa.
Cô vẫn im lặng, cô đã hết giận cậu rồi,chỉ vì nghẹn đi bởi những câu nói hết sức cảm động từ cậu.Nhưng cậu lại nghỉ vì cô còn giận cộng thêm nước mắt của cô đã thấm ước vùng áo trước ngực làm cậu càng lo lắng hơn.
Cậu buông cô ra lao nhẹ hai hàng nước mắt đang rơi xuống trên mặt cô và nói
-Là cái mỏ anh nói bậy, là nó làm em tổn thương là nó làm em khóc, anh sẽ đánh nó thay em
Nói rồi ngồi bật dậy, dùng hết lực ở tay tát mạnh liên tiếp vào mặt mình tạo ra tiếng "chát " "chát" làm cô không khỏi xót,vit cậu làm quá nên cô không kịp cản ngay ban đầu đến khi cô nhận thức rõ thì mặt cậu đã in rất nhiều dấu tay và khoé miệng còn có cả máu nữa.
Bật dậy như cái lò xo giữ tay cậu lại
-Anh làm gì vậy, chảy máu rồi này
Cậu đưa tay chùi vệt máu trên môi cậu rồi nói tiếp
-Đừng làm vậy nữa được không .
-Anh đã để nó nói ra những lời nói đốn mạc đó,anh phải cho nó biết là từ nay về sau không được nói thế nữa,nó đã làm em rất đau phải không.
Nấc nhẹ và nói
-Phải nhưng em không muốn anh đau,vì anh đau em càng đau hơn bất cứ gì anh biết không
Ôm cô vào lòng cậu mĩm cười nói
-Anh biết anh hiểu mà,sẽ không có lần sau đâu,hãy tha thứ cho anh một lần này nữa nha?
Cô không nói gì chỉ gật nhẹ đầu khi vẫn đang trong vòng tay cậu. Trong lòng cậu đã trở nên nhộn nhịp khi trống ngực đang mở hội tưng bừng,cậu sẽ giữ mãi cô như thế này sẽ không để cô thuộc về bất kì ai cả vì Lâm Quỳnh Như chỉ có thể là của cậu một mình cậu mà thôi.

Chênh lệch (truyện les)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ