Bà, cậu và cô ngồi trò truyện uống nước không lâu thì lại có một người xuất hiện bước thẳng đến bàn của ba người
-Chủ tịch.
Bà nhìn người đó rồi mĩm cười nói
-Cậu tới rồi đó à, ngồi đi.
Đợi anh ta ngồi xuống bà nói tiếp
-Giới thiệu với hai đứa luôn,đây là Quốc Huy người sẽ chỉ dẫn và giúp Quỳnh Như trong việc quản lí công ti mà bà đã nói với các cháu đó.
Nghe bà giới thiệu xong, cậu mĩm cười đưa tay bắt lấy tay Huy rồi mĩm cười nói
-Chào cậu,tôi là Gia Phương còn đây vợ sắp cưới của tôi Quỳnh Như.
Nói rồi nhìn sang cô ý muốn cô cũng bắt tay chào hỏi Huy nhưng vì lí do gì không biết từ nãy giờ từ lúc Quốc Huy xuất hiện cô nàng chỉ cuối đầu xuống nhìn li cafe một cách vô tội vạ. Thấy thế cậu lấy tay khoác qua eo cô kéo cô lại gần mình như đánh dấu chủ quyền với người đối diện đang nhìn châm châm vào vợ mình rồi nói khẽ
-Như, người ta chào em kìa.
Lúc này thì cô nàng mới hoàn hồn trở về thực tại,rụt rè đưa tay ra phía trước bắt lấy tay người đối diện rồi nở nụ cười gượng gạo
-Xin chào.
Anh ta thấy thế mĩm cười tươi hết cỡ nói
-Chào em,hợp tác vui vẻ.
-Vâng,hợp tác vui vẻ.
Miệng thì cố gắn nói một cách hết sức bình thường thế đó nhưng trong lòng thì lại phập phòng lo sợ" anh ấy trở về rồi sao,lại làm cho công ti bà nữa,mình và anh ấy sẽ làm việc cùng một công ti sao,phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây,mình có nên nói với Gia Phương biết không đây....." hàng ngàn hàng câu hỏi trong đầu cô bây giờ khiến cho cô không tài nào tập trung nổi vào cuộc nói chuyện này cả.
Được một lúc thì cả ba lên xe tiễn bà ra sân bay về Mĩ,sau đó thì Quốc Huy cũng xin phép đi về vì có việc phải làm và hẹn sẽ gặp lại cô vào ngày mai tại công ti. Quốc Huy đi rồi cũng lên xe riêng của cậu để về nhà cậu liền ngã người lên sofa mệt mõi,cô thấy vậy tạm gát việc suy nghỉ về Huy liền ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt điển trai của anh chồng trẻ con của mình, mĩm cười nói
-Chồng em sao thế, mệt ở đâu hả?
Mắt vẫn nhắm cậu gạt tay cô sang một bên như không muốn cô đụng chạm vào mình vậy. Thái độ này của cậu làm cô hết sức ngỡ ngàng,cô không hiểu vì điều gì mà cậu trở nên như thế,trên xe thì không nói gì vô nhà thì lại có thái độ này, khiến cô không khỏi lo lắng,giọng buồn bã nói
-Em đã làm sai gì phải không anh?
Im lặng,như chẳng nghe cô nói gì điều đó càng làm cô buồn hơn
-Anh giận gì thì phải nói,chứ đừng lạnh nhạt với em nữa mà.
Tiếp tục im lặng
-Có phải anh hết yêu em rồi đúng không.
Không phải tự nhiên cô hỏi thế đâu mà là vì cô chợt nhớ tới việc cậu đã nói dối mình cộng với thái độ lạnh nhạt bỏ mình như bây giờ làm cô lo sợ và hoang mang đôi chút về tình cảm của cậu nên đã lấy hết can đảm có trong người để thốt lên cậu hỏi này nhưng đồi lại với sự ấp úng lo sợ của cô cậu vẫn thản nhiên nhắm mắt như không nghe gì. Thái độ này của cậu có thể là bình thường với cậu với vạn người trên thế giới nhưng lại vô cùng đáng sợ với cô. Người ta từng nói,im lặng là đồng ý,và sự im lặng của cậu được cô xem là đáp án cho câu mình vừa hỏi, nhìn cậu lần cuối mĩm cười chua xót cô bật dậy chạy ra khỏi ngôi biệt thự to lớn này.
Tới lúc cô đã rời đi cậu mới chịu mở mắt ra và ngước nhìn theo hướng ra cửa nơi cô vừa khuất bóng " là anh hay là em là người hết yêu đây chứ,anh ta nhìn em *nhếch mép* em cúi mặt thẹn thùng *hahahah* như cái cách em gặp tôi lần đầu...." cậu SUY DIỄN rồi cười to như người điên đập phá mọi thú xung quanh mình. Cậu đã vô tình để người cậu yêu đau buồn chỉ vì những suy đoán vô căn cứ của mình nhưng cậu hoàn toàn không thấy được sự mấu thuẩn trong chính bản thân mình đó là cậu đã mặc định trong lòng cô thay lòng có tình ý với Quốc Huy nhưng tại sau cậu lại chọn cách im lặng,vì lòng tin cậu danh cho cô còn lớn hơn thế nhưng nó chỉ đủ lớn để cậu không nói lời tổn thương cô chứ nó không đủ lớn ngăn chặn cái suy diễn đó không thôi hoành hoành trong đầu cậu.
Đập phá tất cả mọi thứ cho hả cơn ghen trong lòng cậu bước từng bước nặng nhọc lên phòng, ngã lưng xuôang giường nhắm mắt lại cho vơi bớt đi những suy nghỉ xấu xa về cô nữa nhưng có vẻ ông trời rất thích trêu cậu vì vừa nằm xuống thì có tiếng chuông điện thoại vang lên,cậu mệt mõi đưa tay vào túi quần móc điện thoại mình ra xem ai gọi thì thấy màn hình điện thoại mình hoàn toàn tối đen nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên không dứt,điều đó cho cậu biết đoa không phải chuông điện thoại mình mà là của Quỳnh Như, vơ lấy nó ở đầu giường rồi áp vào tay nghe
-Alo
-Ủa anh hai,chị dâu đâu.
-Cô ấy mới đi ra ngoài,có chi không em.
-Dạ không chỉ là đang rãnh định rủ đi cafe tám thôi,nhưng chị ấy bận thì thôi.
-Ừ,vậy thôi anh tắt máy nha.
Nghe giọng cậu có gì đó không ổn Gia Hân hỏi lại
-Giọng anh sao thế,cãi nhau à.
-Không có gì,bye em.
Tắt máy cậu quang điện thoại sang bên cạnh rồi tiếo tục nằm đó nhưng chưa đầy 5s cậu đã bật dậy và nhìn chiễ điện thoại vô tri đó rồi lẫm bẫm " điện thọai của cô ấy........nãy giờ cô ấy không có lên phòng.......định vị........vậy là........chết tiệt" sâu chuỗi mọi thứ lại cậu bật dậy chạy thẳng xuống gara lái xe đi tìm cô dù không biết là sẽ tìm ở đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chênh lệch (truyện les)
De TodoNd:Một cô gái miền tây,gia đình nghèo khổ liệu có thể sánh đôi cùng một anh chàng tổng giám đốc đẹp trai lạnh lùng đồng thời cĩng là người thừa kế hai tập đoàn lớn nhất nhì châu Á và châu Âu không......tình yêu có thể giúp cả hai giữ chặt nhau khi c...