CHAP 41

3.8K 210 1
                                    

                     
Sau khi mua đầy đủ những thứ cần mua rồi cả hai cũng quyết định dừng lại tại một quán trà sữa gần đó. Anh để cậu ngồi xuống rồi gọi một ly trà sữa cho cậu, nói:

- " Em ở đây chờ anh nha, anh có một thứ cần mua, chút nữa anh sẽ quay lại "

- " Ừm, anh đi đi, nhưng nhớ về sớm đó" - cậu ngồi vừa hút rột rột ly trà sữa vừa nũng nịu nói với anh.

Sau khi nghe cậu nói, rồi anh chạy thiệt lẹ qua khu bán đồ trang sức. Tại đó....

- " Xin chào quý khách, quý khách cần gì ạ " - vừa chạy tới quầy thì cô nhân viên ở đó chào hỏi lễ phép.

- " Cho tôi xem nhẫn đôi, ở đây có gì mới cứ lôi ra hết " - anh nhìn hết một lượt nhưng không biết chọn cặp nào cho đẹp và hợp với bảo bối của anh.

- " Vâng, đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, tuy nó khá đơn giản nhưng nhìn kĩ thì bên ngoài nó được đính những hạt kim cương nhỏ nhìn vào rất là sang thưa quý khách " - sau khi nghe anh nói cô nhận viên liền lấy ra một hộp màu đỏ, mở ra rồi cô giới thiệu kĩ lưỡng cho anh.

- " Lấy cặp này đi " - và cũng khôg chần chừ gì nữa, anh vừa thấy cặp nhẫn này như đã bị thôi miên và liền chọn cặp này.

- " Vâng, của quý khách là 500.000 won ạ " - cô nhân viên gói hàng cẩn thận sau đó đưa cho anh.

- " Xin cảm ơn quý khách "

Và đương nhiên chiếc nhẫn cặp này là dành cho anh và cậu như thể hiện sự tình yêu của anh dành cho cậu vậy. Anh cầm hộp chiếc hộp nhỏ bên trong là hai chiếc nhẫn mà chạy thiệt lẹ vì không muốn để bảo bối của anh chờ, anh về quán trà sữa và sẽ lựa thời cơ thích hợp đưa cho cậu.

~ Quán trà sữa ~

Cậu đang ngồi chống cằm trầm tư suy nghĩ về chuyện trên trời dưới đất thì bất chợt có một người phụ nữ ăn mặt hở hang, mặt cả một ký phấn, trang sức thì đeo khắp người và người phụ đó đang bước đến gần cậu, còn cậu lúc này chỉ mãi lo suy nghĩ chứ chẳng để ý cái người phụ nữ đó.

- " Chào cậu, Baekhuyn, chúng ta nói chuyện một chút được chứ? " - cô ta bước tới gần cậu mà thốt lên cái giọng ớn lạnh đó.

- " Cô là ai? " - lúc này cậu quay mặt lại nhưng thật sự không nhớ người phụ nữ này là ai thì bật giọng hỏi

- " Tôi là Min Ah bộ cậu không nhớ tôi sao? "

- " Là...là cô nữa sao, nhưng tôi và cô không có chuyện gì để nói hết, cô làm ơn đi cho " - khi cậu nhớ ra thì sắc mặt cậu biến đổi, cậu lấy tay ôm bụng lại và từng quá khứ xảy ra mấy năm trước lại hiện về trong đầu cậu

- " Tại sao lại không có chuyện để nói chứ. Thật sự tôi và cậu có rất nhiều chuyện để nói nữa kìa " - ả ta ngồi xuống đối diện với cậu rồi cái giọng giả tạo ấy thốt lên lần nữa.

- " Nếu cô không đi thì tôi sẽ nói cho anh Chanyeol biết lúc đó cô đừng hòng mà van xin tôi " - và lúc này đây cậu quá sợ hãy mà thốt lên tên anh để hù dọa ả ta, nhưng cũng vô ích thôi ả thì biết sợ ai chứ

[ Longfic - ChanBaek, HunHan] [HE] Em Sẽ Mãi Là Của Anh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ