Sungyeol về nhà, Dubu đã ngủ chỉ có Sungjong vẫn đang ngồi ở sofa đọc sách. Hôm nay Sungyeol nhận được thông báo của nhà trường về việc tham gia hội thao. Cậu biết mình không thể tham gia. Hơn bao giờ hết Sungyeol cảm thấy có lỗi với Dubu, cậu tự trách bản thân vì đã không làm một người cha tốt. Suốt thời gian qua... Cậu đã phó mặc việc chăm sóc thằng bé cho Sungjong. Căn bản cậu còn chẳng thể cùng Dubu xuất hiện cùng một chỗ như bao người cha bình thường khác. Cuộc sống vốn là những bài toán đánh đổi, được cái này mất cái kia. Bất giác những kí ức như thước phim quay chậm lướt qua trong đầu cậu. Nhớ lại ngày nào Dubu còn đỏ hỏn... cậu phải bế nó đi khắp nơi để xin sữa, phải làm thêm đủ thứ nghề để có thể lo được cho cuộc sống. Lúc đấy thật sự rất khó khăn nhưng cậu và Dubu lại luôn có thể thoải mái vui vẻ bên cạnh nhau. Giờ đây cậu đã có thể lo được cho Dubu một cuộc sống sung túc hơn rồi, chẳng còn phải lo nghĩ tiền nhà, tiền ăn hay tiền học hành của nó... Nhưng cái giá của cuộc sống sung túc ấy chính là cậu chẳng thể bên cạnh thằng bé thường xuyên được nữa. Thậm chí còn chẳng thể khoe với bất kì ai việc mình có một đứa con thông minh, đáng yêu như Dubu. Sungyeol luôn tự hỏi liệu Dubu có thể thông cảm cho cậu hay không? hay nó sẽ oán giận người cha tồi tệ là cậu???
Nhìn đứa trẻ ngây thơ chìm sâu trong giấc ngủ, tay vẫn không rời khỏi Yeollie - Con gấu bông màu nâu mà nó yêu thích nhất, cũng được nó đặt bằng tên của appa nó. Sungyeol đặt lên trán nhỏ một nụ hôn thật nhẹ nhưng ngập tràn yêu thương. Đã bao lâu rồi, cậu bận rộn tới mức không thể ngồi đọc sách cho Dubu mỗi lúc nó ngủ? Đang định đứng lên về phòng thì chợt Sungyeol chú ý tới một cuốn sổ vẽ trên bàn học của Dubu. Một chút tò mò thôi thúc cậu cầm nó lên, lật từng trang giấy, từng bức tranh hiện ra trước mắt cậu, những nét vẽ tuy còn non nớt nhưng bố cục nội dung căn bản cũng rõ ràng. Bức tranh thứ nhất... Có thể thấy rõ hình ảnh một đứa trẻ ngồi chơi một mình, Sungyeol lờ mờ nhận ra đứa trẻ đấy chính là Dubu nhờ vào con gấu nâu bên cạnh. Bức tranh thứ 2 một chàng trai trẻ đang cầm mic hát. Sungyeol biết đó là mình... sung quanh chàng trai ấy Dubu đã cẩn thận vẽ thêm những tia sáng hào quang màu vàng... Một nụ cười khẽ nở trên môi, cảm ơn con trai. Bức vẽ thứ 3... rồi thứ 4... tất cả đều là những điều thân thuộc hàng ngày với Dubu, nó vẽ về tất cả mọi thứ nó nhìn thấy, về những người bạn ở trường... về các chú trong khu nhà ngoại ô. Đôi mắt Sungyeol dừng lại ở bức tranh cuối cùng: Một bức tranh có rất nhiều người, có những người lớn nắm tay những đứa trẻ, họ đang cùng nhau chơi rất vui vẻ... Nhưng lại có một đứa bé tay cầm chú gấu nâu ngồi một góc, đơn độc. Không khó để Sungyeol nhận ra đó chính là Dubu. Lòng cậu bỗng thắt lại... thằng bé luôn cô đơn một mình vậy mà người cha vô tâm như cậu chẳng chút mảy may suy nghĩ. Nhìn xuống góc những dòng chữ nguệch ngoạc được nó tỉ mẩn vẽ bên góc: Sẽ có lúc tôi nói cho các cậu thấy appa tôi giỏi cỡ nào.
Phía dưới mặt bàn, tấm thiếp mời phụ huynh được thằng bé đặt ngay ngắn trên bàn. Cậu nhìn đứa con trai ngây ngốc đang say ngủ? bản thân không tránh khỏi cảm giác xấu hổ, giày vò. Tại sao bản thân lại có thể để bé cưng bảo bối chịu nhiều thiệt thòi đến vậy? Hội thao dành cho phụ huynh, Sungyeol căn bản biết... Nhưng cậu càng rõ hơn mình không thể đi, đó là nơi cậu không thể xuất hiện. Thân phận này cậu cũng không thể nhận. Đặt cuốn sổ vẽ và tấm thiếp trở lại chỗ cũ. Cậu thở dài lủi thủi trở về phòng. "Dubu, có phải làm con của cha thiệt thòi lắm không? ta thậm chí còn không làm tròn nghĩa vụ đơn giản nhất của một người cha, không thể xuất hiện bên cạnh con, không làm con thấy tự hào?" nghĩ đến đấy, giọt nước mắt cậu vô thức lại rơi.... Sungjong từ lúc nào đã đứng sau anh trai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???
FanfictionLee sungyeol ngây thơ trong sáng, hậu đậu siêu cấp đáng yêu và Kim myung soo lạnh lùng, trầm lắng. Lee Sungyeol cậu rốt cục là sao chổi hay sao băng? sao đến bất thình lình mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời???