Sungyeol bị ánh nắng hắt từ cửa sổ làm cho thức giấc. Dụi dụi mắt, không khí trong lành, hương vị mằn mặn từ biển thổi vào khiến tinh thần cậu muôn phần dễ chịu. Đấy không vướng hai người kia cái là không khí khác hẳn ngay, thế mới là kì nghỉ đúng nghĩa chứ? mà nhắc đến 2 người kia, họ đâu rồi nhỉ? Sungyeol liếc mắt nhìn chiếc giường bên cạnh. Hai người họ vẫn đang ngủ, trông bình an đối nghịch hoàn toàn với lúc còn thức. Cứ hễ còn thức là y như rằng đối đầu nhau, cãi nhau tới mệt mỏi... Một điều làm Sungyeol thấy thú vị hơn cả là tướng ngủ của họ. Có phải vì là anh em cùng huyết thống hay không? Sungyeol không biết nhưng họ đang nằm cùng một tư thế, tay, chân, đầu đồng bộ cùng một góc cứ như thể đó chỉ là tướng ngủ của một người vậy? Không hiểu bản thân nghĩ gì? cậu liền không ngần ngại lấy điện thoại. Phải lưu giữ lại khoảnh khắc hiếm hoi này mới được. Lượn lờ trong phòng một lúc, cậu buộc lòng phải đánh thức 2 đấu thủ truyền kiếp kia dậy. Phần vì buồn chán, phần vì đói. Nghĩ lại đêm qua cậu có ăn được gì đâu? mải can hai người kia gây lộn mà.
- Tôi nói... Cái đó, hai người có thể dậy không? trưa rồi đấy.
- Gì??? - Tiếng Myungsoo càu nhàu trong cơn ngái ngủ - im cho tôi ngủ.
- Sungyeol của chúng ta đói rồi sao?
Trái ngược lại với sự cau có của Myungsoo chính là sự ngọt ngào chết người từ Jongsuk. Anh hơi hé mắt nhìn người nào đó trước mặt mình đang phồng mỏ phụng phịu, cũng nhớ ra người kia tối qua không có ăn được nhiều lại còn mất ngủ nữa. Nhìn gương mặt phiến hồng đáng yêu... hơi thiếu kiếm chế mà đưa tay tính véo má một cái. Bàn tay kia cơ hồ vừa định chạm tới mảng hồng màu mỡ kia liền bị một lực đạo vừa đủ mạnh hất văng xuống. Chút hụt hẫng len lỏi qua từng ngón tay. Tên nào đó mới cách đấy 1 phút còn lưu lạc cõi mơ, giờ đã như đứa trẻ bị giật kẹo nhìn anh đầy thù hằn. Gắt gao kéo lấy người đối diện vào lòng cơ hồ như muốn bọc chặt lại. Ngăn không cho bất kì ai chạm tới.
Sungyeol bị dọa một phen sợ đến thần trí bất an. Sau một hồi như bừng tỉnh thì nhận ra mình đang ngồi gọn ghẽ trong lòng tên hắc đạo kia. Vừa ngại lại vừa sợ tính vùng vẫy đứng lên. Nhưng lực tay ai đó không có ý định nới lỏng mà còn có phần thêm xiết lại.
- Đau
Sungyeol lúc này như con mèo nhỏ bị người ta ôm lấy, bị đau nhưng lại không dám phản kháng chỉ khẽ kêu nhẹ. Nhưng lần này lại có tác dụng hiệu quả hơn hẳn lần trước. Lực tay Myungsoo có phần kiên nhẫn hơn, nhẹ nhàng hơn.
- Cái đó.... Tôi muốn nói chúng ta có thể đi ăn được không? Tôi đói.
- Được mau thay đồ đi anh dẫn em đi ăn. Còn cậu chắc không rảnh rỗi đi theo chúng tôi tiếp chứ?
- Sao không? Để "Vợ" mình đi với anh tôi không yên tâm. Sao nào? tôi không có quyền đó sao?
- Vợ??? Nói từ này e rằng hơi sớm rồi. Theo tôi nhớ thì cùng lắm hai người mới dừng lại ở mức độ công khai hẹn hò. Nói đến từ vợ có vẻ không hợp lý đâu cậu Kim ạ. Hơn nữa không phải trong lòng cậu có người khác rồi sao? đâu cần tham lam như vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???
FanficLee sungyeol ngây thơ trong sáng, hậu đậu siêu cấp đáng yêu và Kim myung soo lạnh lùng, trầm lắng. Lee Sungyeol cậu rốt cục là sao chổi hay sao băng? sao đến bất thình lình mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời???