CHAP 14: AI NGỐC?

407 43 11
                                    


Sungyeol hôm nay tâm trạng ổn hơn cậu đã tới công ty tập luyện cho bài hát mới. cậu chăm chỉ tới mức gần như ở lại ăn ngủ ở phòng tập. Jongsuk bình thường vốn là kẻ chẳng bao giờ nghiêm túc nổi một giây. Nhưng trong công việc anh lại là một người hoàn toàn khác, sự nghiêm trang của anh khiến Sungyeol không khỏi bất ngờ. Về phần Jongsuk, anh sớm biết người kia là một thiên tài âm nhạc. Nhưng vẫn không khỏi bất ngờ trước những tài năng của cậu. Bài hát này quả thực như viết ra để dành riêng cho cậu. Giọng hát ngọt ngào, thanh khiết như chất chứa tình yêu sâu đậm của tuổi trẻ. Tạm gác lại những hiểu lầm, những giận hờn. Trong mắt hai người lúc này chỉ còn âm nhạc, như một sự liên kết liền mạch đến thần kì. Jongsuk không cần điều chỉnh quá nhiều thứ. Chất giọng thiên bẩm của cậu chỉ cần nắm bắt đúng cảm xúc thì đây sẽ là một tuyệt phẩm. 2 người đàn ông say sưa làm việc đã quyến rũ huống hồ 2 người ấy lại đều là những đại mỹ nam say lòng người. sự quyến rũ chết người ấy đang quy tụ lại một chỗ. suốt 2 ngày qua hai người họ hầu như không rời khỏi phòng làm việc. Bầu không khí ám muội ấy không tránh khỏi việc người ta đàm tiếu nói ra nói vào. 

Kim Myungsoo bực dọc hất đổ đống kịch bản trên bàn. Trong lòng lửa giận ngùn ngụt. Người nào đó cư nhiên tránh mặt cậu cả tuần nay, nhưng lại cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ làm điều mờ ám. Cậu mặc kệ cái gì gọi là công việc. Công việc thì sao? cô nam, quả nam ở cùng một chỗ kiểu gì chả nảy sinh những thứ đê tiện. Một mặt muốn xông thẳng vào phòng đòi lại "đồ" của mình. Một mặt thì lòng tự trọng lại không cho phép. Nếu cậu làm thế, tên khốn Jongsuk kia sẽ hả hê lắm... Cũng vì thế trước cửa phòng tập của Sungyeol có tên mặt than nào đó, ra không ra, vào không vào chỉ lượn lờ qua lại đứng ngồi không yên... trông không khác gì mấy mấy ông chồng sốt ruột chờ vợ trước phòng sản. Người qua lại có ai là không thấy, không thắc mắc... Nhưng thôi chả dại mà đụng vào cái tổ kiến lửa ấy. Cứ thể suốt gần 3 tiếng đồng hồ... rốt cục chịu không nổi liền mở cửa xông vào. 

- Chuyện gì vậy?

Myungsoo lúc này như đứa trẻ mắc lỗi, đứng ngơ ngáo chờ người ta xét tội. Mặc kệ, mặt dày thì cũng dày rồi, vào cũng vào rồi. Giờ thì có muốn quay lại cũng không được. Thôi thì tới luôn...

- Công ty này có nơi nào tôi không vào được?

- Chúng ta đi...

Cả Myungsoo và Jongsuk đều trợn mắt ngạc nhiên. Vì sao ư? thay vì màn đấu khẩu thường thấy của nhị vị thiếu gia, thì tiểu ngốc manh kia lại một câu mà kết thúc tất cả. Cậu phiền muộn đứng lên kéo tay Jongsuk đi, như thể trong mắt không hề tồn tại bóng dáng người kia. Sau cú sốc thì chính là giận dữ. Phản ứng thường tình của Kim Myungsoo là la lối quát tháo:

- Lee Sungyeol cậu đứng lại đấy cho tôi. 

- Tôi còn công việc. Không rảnh vui chơi với thiếu gia đây. Phiền anh tìm cho mình thứ "ĐỒ" khác để tiêu khiển.

Một câu bỏ lại rồi cất bước đi thẳng...

Giận dỗi. Cậu lấy cái tư cách gì để giận dỗi hắn? Cậu bơ hắn, hắn đã rộng lượng không chấp giờ còn bày đặt mặt lạnh. Trước nay thế giới này chưa từng ai dám đối xử với hắn như vậy. Hắn trên đời, mặc sức tung hoành, hô mưa gọi gió. Vậy mà cậu, vốn dĩ chỉ là thằng nhóc thần tượng có chút tên tuổi mà dám làm vậy với hắn. Thật đáng phẫn nộ mà... 

[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ