- Nói với em, anh có chuyện gì?Sungjong kiên nhẫn nói với Sungyeol người đang say mê với cái máy bay điều khiển từ xa.
- Hả???
Người kia lơ đễnh không có vẻ gì là đang nghe cậu nói.
- Lee Sungyeol.
Sungjong kiên quyết giữ tay anh lại, quăng cái điều khiển xuống đất, nóng nảy.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? anh có biết tất cả mọi người đều đang lo lắng cho anh không?
Sungyeol ngơ ngác, đôi vai gầy dần rũ xuống. Đôi mắt ngấn nước, nhìn chòng chọc vào Sungjong. Rồi bất ngờ òa khóc, nức nở hết như đứa trẻ bị ức hiếp. Sungjong chần chừ... Rồi sau đó cũng ôm người anh trai cao lớn vào lòng.
- Thà đau cứ khóc, thà buồn cứ rũ rượi... ai bắt anh giả vờ cười. Có ai nói với anh hình ảnh ấy rất khó coi không? Anh không thích hợp diễn xuất. Anh có biết anh diễn dở tới mức đến Dongwoo ngốc nghếch cũng nhận ra không?
- Sungjong à, đừng hỏi anh được không? anh không muốn nói đâu.
- Được rồi... không hỏi thì không hỏi. Anh lớn rồi.... cũng đến lúc tự quyết định. Khi nào không chịu đựng được nữa thì nói với em. Em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh. Bất kì kẻ nào bắt nạt anh. Dù có là ai em nhất định cũng khiến hắn sống không bằng chết.
------
- Hai gia đình dù sao cũng là những gia tộc tiếng tăm trong giới. Ta và lão Han đã bàn bạc rồi. Sẽ tổ chức họp báo công bố chuyện kết hôn. Hôn lễ sẽ diễn ra vào mùng 5 tháng tới.
- Jiah à, con lấy thằng nhóc này sẽ khổ sở nhiều lắm đấy. Suy nghĩ thật kĩ nhé.
Lời Kim Myungsuk nói ra, thoạt nghe thì cảm thấy dành cho Han Jiah nhưng dùng suy nghĩ để cảm nhận sâu xa hơn một chút thì có lẽ lời đó là dành cho người con trai lạnh nhạt đang ngồi im lặng nãy giờ.
- Hai người muốn sao thì cứ làm vậy, tôi có việc phải đi trước.
Myungsoo chẳng cần bận tâm đến vẻ mặt khó xử của cha mình hay sự mất mát trong đáy mắt Jiah.. mạnh mẽ đứng lên rời đi. Có lẽ chẳng ai như hắn. Đám cưới của mình nhưng chính bản thân còn chẳng quan tâm. Cứ thế phó mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Tựa hồ cảm thấy hắn chỉ cần có mặt ở lễ đường nói ra 3 từ tôi đồng ý là xong. Chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều thêm nữa. Bước chân hắn lại vô thức đến trước cửa phòng tập của Sungyeol. Vẫn hiện trạng cũ... cánh cửa khép chặt như chế giễu cái vẻ mặt giễu võ giương oai của hắn. Bất giác hắn nhớ đến vẻ đau thương của cậu khi hắn tàn nhẫn nói mình sẽ kết hôn với Jiah. Hơn ai hết bản thân hắn hiểu rõ chính mình không nghĩ nhưng miệng lại nói ra, hắn đắm chìm trong thù hằn, giận dỗi.. Hắn không biết rằng bản thân mình một đao đâm nát tim người kia thì bên này tim gan hắn cũng tự xé thành trăm mảnh... đau đớn không kém.
Rút điếu thuốc trong bao châm lửa. Hắn chẳng biết từ bao giờ cũng học đòi người ta hút thuốc. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy tâm can dịu bớt đi trong từng làn khói mờ. Hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn nhớ Sungyeol, nhớ cậu đến phát điên. Nhưng làm sao đây? cái tôi trong hắn quá lớn... Thừa nhận yêu thương cậu đã quá sức hắn, nữa là đưa tay ra níu kéo cậu. Làn khói màu xám bạc từng chút một lan tỏa, bao lấy tấm thân gầy, cô độc của hắn. Vẻ đẹp thâm trầm, lạnh lẽo của hắn hoàn toàn hòa lẫn với khung cảnh xung quanh. Tạo nên một bức tranh tận cùng cô độc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???
FanfictionLee sungyeol ngây thơ trong sáng, hậu đậu siêu cấp đáng yêu và Kim myung soo lạnh lùng, trầm lắng. Lee Sungyeol cậu rốt cục là sao chổi hay sao băng? sao đến bất thình lình mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời???