Nghẹn chết tôi rồi. Tôi vừa ngồm ngoàm tống 5 miếng thịt bò vào miệng thì nghe có ai đó gọi tên mình, giật mình nên nuốt cả mà chưa kịp nhai kĩ. Thì ra là cậu ta, cái người mà tôi đụng trúng hôm bữa. Cậu ta đang đập đập lưng tôi, không quên đưa tôi ly nước.
- Cậu làm gì ở đây?
Tôi khó chịu nhìn cậu ta, chẳng phải ghét bỏ gì đâu? chẳng qua tôi xấu hổ quá nên hỏi đại thôi. Haizzz bộ dạng tham ăn xấu xí của tôi lúc nãy chẳng phải đã bị cậu ta nhìn thấu hết rồi sao? Trời ơi tôi biết mình vốn là loại chẳng ra gì? Nhưng làm ơn cho tôi giữ chút ít thể diện trước mặt hậu bối có được không? Sao để cậu ta gặp lại tôi trong cái tình cảnh trớ trêu này? Ông trời ơi, ông cũng ít có ác lắm.
- EM đến để phụ giúp một số việc.
Oaaaaa... nay tôi mới nhìn kĩ cậu ta nhé, cậu ta cao hơn tôi nhiều, cũng đẹp trai nữa, với gương mặt này không sớm thì muộn cậu ta cũng thành người nổi tiếng thôi. Tôi nghĩ mình cũng nên động viên cậu ta một chút, biết đâu sau này cậu ta nổi tiếng tôi có cơ hội cậy nhờ.
- Cậu chỉ đến giúp việc mà ăn mặc bảnh quá, nếu không phải biết cậu từ trước tôi đã nghĩ cậu là người nổi tiếng rồi cơ.
- ANH không đi cùng với Kim Myungsoo sao?
- Đừng nhắc đến tên mặt than đó trước mặt tôi. Hắn là loại quỷ hút máu người, tham ăn keo kiệt...
Vừa dứt lời cơ miệng tôi lập tức đóng băng, Kim Myungsoo đứng cách tôi không xa. Mắt đang không ngừng đảo xung quanh, trực giác của tôi mách bảo... HẮN ĐANG TÌM TÔI. Hắn mà tóm được tôi quả này tôi chết chắc. Thôi thì sĩ diện hay thể diện, dẹp qua một bên, trước mắt tôi phải sống được cái đã. Nghĩ là làm, tôi liền làm ngay một việc mà lúc đó tôi cảm thấy mình thật thông minh và sau này thì.... Tôi lại thấy thật sự hối hận. Đó chính là CHUI GẦM BÀN, trước khi chui tôi cũng không quên ra ám hiệu bảo cậu hậu bối giúp mình giữ im lặng. Cậu ta gật đầu rồi, xem ra cũng là loại người biết điều. Cậu ta không chần chừ bước về phía Myungsoo khiến tôi bất giác rùng mình, có khi nào cậu ta là bán rẻ tôi cầu hư danh không?
......
- Cậu càng ngày càng đẹp trai, khiến cho một kẻ ở phía bên kia địa cầu như tôi đây cũng cảm thấy ghen tị.
- Lý do anh trở về là gì?
Myungsoo thẳng thắn vào vấn đề trước bộ dạng đầy khiêu khích của Jongsuk.
- Nếu tôi nói tôi trở về lần này để cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về cậu thì sao?
Jongsuk ghé sát tai Myungsoo thì thầm, sắc diện vẫn tươi cười không đổi.
- Để xem anh có loại bản lĩnh ấy không đã. Tôi sẽ không để anh đụng đến... dù chỉ là một cọng rác tôi bỏ đi, cũng đừng mong chạm tay vào.
- Cậu nghĩ 8 năm trước tôi rời đi vì tôi thua cậu? Không đâu, tôi chỉ là chờ đến lúc cậu thực sự đủ sức để công bằng đấu với tôi thôi. Tôi không muốn đánh bại thằng nhãi vô hại 8 năm trước, người tôi muốn tranh đấu chính là cậu_bây giờ đấy KIM thiếu gia ạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???
FanfictionLee sungyeol ngây thơ trong sáng, hậu đậu siêu cấp đáng yêu và Kim myung soo lạnh lùng, trầm lắng. Lee Sungyeol cậu rốt cục là sao chổi hay sao băng? sao đến bất thình lình mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời???