Jung Eunji??? Ý họ muốn nói đến Eunji noona? Chị ấy thì liên quan gì đến Kim Myungsoo? Ánh mắt tôi không kiên định hết nhìn Myungsoo lại quay qua nhìn Jongsuk. Thật lòng tôi lúc nãy đang rối loạn lắm. Tôi không biết cái này là gì? Nhưng hình như tim tôi đập sai rồi. Tôi thấy có gì đó nhoi nhói. Ánh mắt từ lúc nào đã cố định đặt trên mặt Kim Myungsoo. Nửa mong đợi nửa sợ hãi...- ....
- Đáp lại sự mong đợi trong ánh mắt tôi là sự im lặng đến đau lòng của Myungsoo.
- sao? Không nói được đúng không? Vậy để tôi nói cho giúp cậu nhé. Jung Eunji chính là người cậu ta yêu suốt hơn 10 năm qua. Là người có thể khiến cậu ta phát điên vì ghen tuông tới mức đẩy anh trai mình ra khỏi nhà. Và coi người anh đó như kẻ thù.
Jongsuk lên tiếng. Ánh mắt anh trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Hoá ra giữa họ nhiều bí mật đến thế? Hoá ra giữa họ có nhiều bi kịch đến thế. Nhưng điều quan trọng bây giờ là... Trái tim Sungyeol. Nó đang không nghe lời cậu. Nó đang biểu tình kịch liệt trong lồng ngực. Khiến cậu đau đớn không nguôi. Vì sao đau chẳng biết nữa. Sự im lặng của Myungsoo khiến ánh mắt cậu trở nên tuyệt vọng, bi phẫn hơn.
- ....
- Cậu không dám thừa nhận???
- Thì sao? Tôi yêu Eunji thì sao? Anh nghĩ rằng tôi cũng giống như anh để ý thằng nhóc kia? Tôi nói cho anh biết. Dù tôi có yêu hay không yêu thì cậu ta mãi là đồ vật thuộc sở hữu của Kim Myungsoo này. Anh đừng mong đụng tới.
Nói rồi hắn kéo tay Sungyeol hãy còn ngơ ngác đi thẳng. Cậu im lặng không lên tiếng. Mặc kệ hắn kéo tay mình đi. Chỉ cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt người kia cơ hồ muốn dùng sức mạnh để nghiền nát nó. Cậu thấy đau lắm. Hắn kéo cậu đi hết hành lang dài ở sảnh khách sạn, không nhân nhượng mà mở cửa xe quăng mạnh cậu vào. Cậu lại im lặng, không phản kháng mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chiếc xe bóng bẩy xé gió lao vút đi. Khung cảnh Jeju lúc này vốn dĩ thanh bình và đẹp đến mê hoặc nhưng lọt vào mắt cậu trở nên ảm đạm biết bao nhiêu. Cậu quay người đối ngược với hắn. Ánh mắt tựa như dán chặt vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Cậu thấy biển. Thấy những bông cỏ lau dịu dàng cong mình trước gió. Sao cậu thấy nó giống mình thế. Chẳng kiên đinh, cũng chẳng rạch ròi.
- Nghĩ gì vậy?
Hắn lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng.
Sungyeol chẳng buồn đáp lời hắn. Cậu dù ngốc nghếch nhưng cũng biết hắn coi thường mình. Chỉ coi mình như món đồ để tranh đoạt. Cậu biết bản thân mình xưa nay thường bị coi nhẹ, khi dễ... Nhưng lần này... Khác quá, cảm giác thật sự rất khó chịu. Sungyeol chỉ muốn ngay lúc này chạy về ôm lấy Dubu. Mặc kệ Sungjong mắng nhiếc gì cũng sẽ ôm chặt Dubu mà khóc cho hết những ấm ức trong lòng. Bất giác một thứ gì đó ẩm ướt rớt trên bàn tay cậu. Sungyeol nhận ra... Mình đang khóc. Vì sao phải khóc? Tại sao lại khóc? Có phải lần đầu tiên bị người ta khinh thường, bắt nạt đâu. Hắn còn bức cậu nhiều hơn thế cơ mà... Tại sao lần này lại khóc. Cậu nhìn xuống cổ tay mình. Phần da trắng sứ từ lúc nào đã hằn in những vết đỏ tím thế kia? Phải rồi. Sungyeol nghĩ mình khóc vì bị đau. Hắn làm cậu đau tay nên mới khóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???
FanficLee sungyeol ngây thơ trong sáng, hậu đậu siêu cấp đáng yêu và Kim myung soo lạnh lùng, trầm lắng. Lee Sungyeol cậu rốt cục là sao chổi hay sao băng? sao đến bất thình lình mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời???