CHAP 7: LEE SUNGYEOL, CẬU THẬT THÚ VỊ

463 32 1
                                    



- Con chịu trở về rồi sao?

- Không phải chịu về mà là bị bắt về.

- Sao cũng được, con ở đây là được rồi.

- Tôi nên gọi là gì? Ngài chủ tịch, giám đốc hay appa??? Xem ra kiểu nào cũng không thoải mái thì phải.

- Tối ngày mai sẽ có một bữa tiệc chào mừng dành cho con. Mau về chuẩn bị đi.

- Cậu ta biết chưa? Ý tôi là con trai ông và cũng là em trai tôi KIM MYUNGSOO liệu có chấp nhận chuyện này không?

- Ta tự biết sắp xếp.

- OK.

......

Haizzz, cuối cùng thì cũng thanh thản mà hưởng tiết trời Seoul, 8 năm rồi nhỉ? 8 năm sao mà cứ như chỉ mới hôm qua thế? Seoul xem ra cũng thay đổi nhiều rồi. Cũng nên tìm hiểu chút tin tức giải trí trong nước chứ nhỉ? Ít nhất mình cũng nên biết cậu ta đang làm gì trong thời gian mình không ở đây chứ? Với gương mặt đẹp đẽ ấy chắc hẳn giờ cậu ta nổi tiếng lắm nhỉ? Những ngón tay khẽ lướt nhanh trên màn hình. Gương mặt hoàn hảo của Myungsoo nhanh chóng hiện ra. Xem ra mình đoán không sai quả thật cậu ta đang rất nổi tiếng. Bỗng trong đôi mắt sáng của Jongsuk thoáng hiện lên vẻ giật mình. Gì đây, tin tức hẹn hò của cậu ta? Thế quái nào? Còn người này nữa chẳng phải là thằng nhóc hôm qua đụng mình sao? Khuôn miệng xinh đẹp bỗng nhếch lên một nụ cười giảo hoạt. Đã sớm nói lần trở về này nhiều thú vị lắm mà. Lee Sungyeol cậu nhóc này đúng là kiểu người khiến người ta dù không muốn cũng phải bận tâm mà... Ái chà... suy nghĩ nhiều quá nên bụng đói rồi. Không biết cửa hàng cô OH còn mở cửa không?

- Cái gì? Hyung đánh anh rể á? Anh có đầu óc không vậy? ăn nhiều quá cơm sặc lên não rồi hả? có biết người ta là ai không? Hơn nữa loại cường công nào chấp nhận ăn tát chỉ vì anh ta chạm vào người yêu mình?

- Em thì biết cái quái gì chứ là anh ta muốn hại anh.

- Thật là muốn ngắt cái đầu anh coi trong đó chứa cái gì quá.

- Em còn không biết hắn ức hiếp anh trai em thế nào đâu.

Tôi ngước đôi mắt ủy khuất nhìn nó.

- Biết là vậy nhưng... trước anh còn ức hiếp người khác tới độ có Dubu cơ mà, giờ chịu ức hiếp một chút có sao đâu, coi như là nhẫn nhịn vì em, vì Dubu nha.

Nó ngọt giọng dỗ dành tôi, thật tức chết mà trong đầu nó đang nghĩ cái gì vậy? tôi là nói hắn ức hiếp, bắt nạt tôi... Nó đang nghĩ đi đâu vậy chứ?

- Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện của anh và Eunbi* chứ?

- Còn sao nữa? Ngoan ngoãn làm vợ người ta đi, em thà gả hyung cho người đàn ông giàu có còn hơn để anh rước về mấy mụ bánh bèo ăn hại. Còn không nghe lời thì ra đường mà ở.

Ơ cái thằng này nói hay nhỉ? Người ra đường là nó chứ sao lại là tôi, đây là nhà tôi cơ mà, tôi trả tiền nhà hàng tháng cơ mà? Sao giờ nó nói đuổi tôi là đuổi. Ấy vậy là tôi đang tự đấu tranh trong suy nghĩ thôi, chứ chả dám nói ra đâu. Nó cho tôi ra đường thật ấy chứ, mọi người không biết đấy thôi, em trai tôi nó được mệnh danh là "Bà la sát" của khu phố đấy. Từ bà hàng cá đến bà hàng tôm ngoài chợ cứ thấy em tôi là như thấy tà tránh xa hàng cây số. Cân đồ cho nó không dám bớt nửa lạng, tiền của nó không dám lấy một xu. Còn tôi... Lần nào ra chợ chẳng bị người ta lừa tiền... Haizzz không nói nữa tôi càng nói càng mất mặt. Tóm lại tôi là anh nhưng tôi sợ Sungjong. Căn nguyên là từ ngày bé tôi vốn ngây thơ, lương thiện (SJ: Ngu thì có) nên hay bị người ta lừa phỉnh bắt nạt, Sungjong là đứa luôn bên cạnh bênh vực tôi, cãi nhau, đánh nhau vì tôi. Vậy nên lớn lên tôi cứ thế mà dựa dẫm vào nó. Em tôi vốn là đứa bên ngoài thì đanh đá, hám tiền, cư xử khó ưa. Nhưng tâm địa nó lại là đứa trẻ lương thiện và rất thương tôi (vì thương tôi nên mới suốt ngày mắng tôi). Vậy nên tôi đành lòng mà bỏ qua cho nó, không chấp nhất (vì thực tế cũng chẳng "chấp" nổi).

[MYUNGYEOL] SAO CHỔI HAY SAO BĂNG???Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ