CHƯƠNG 17

2.2K 158 26
                                    

Dưới gầm bàn thật sự có người thú?

Trời ơi, sao có thể được chứ, dưới bàn chỉ có một người đang nhặt muỗng là Phác. . . Xán Niết. . .

Sau khi ý thức rõ những gì đang xảy ra, Biên Bá Hiền thay đổi biểu cảm, uhm, có thể nói cả người nóng như nước đang đun sôi vậy. Theo góc độ dưới gầm bàn, Phác Xán Liệt mãn nguyện nhìn vành tai của Biên Bá Hiền phiếm hồng mê người.

Biên Bá Hiền cảm thấy Phác Xán Liệt thật sự điên rồi, nơi này không chỉ là nơi công cộng, mà ngồi đối diện còn là mẹ của mình, lại hóa thành tên biến thái đùa giỡn giữa ban ngày, lá gan cũng quá lớn rồi đi.

Cảm nhận được ngón tay bị ngậm lại còn bị thứ gì đó quấn lại, Biên Bá Hiền thật sự rất muốn khóc, thầm mắng một câu đồ sắc lang rồi rút tay về.

Nhưng Phác sắc lang ngay lập tức phát hiện được hành động của tiểu bạc hà, mạnh mẽ đè lại, tiếp theo ra sức liếm mút. Từ đốt ngón tay liếm đến đầu ngón tay, sau đó dừng lại ở móng tay xinh đẹp ý đồ xấu xa cắn một cái, lại như lấy lòng dùng cánh hoa cọ xát nhè nhẹ. Ngậm xong ngón trỏ lại tới ngón giữa, ngón tay của tiểu bạc hà ăn ngon như vậy, mang theo hương vị bánh ngọt phảng phất, quả thực hấp dẫn.

Mà Biên Bá Hiền đơ người không biết phải làm gì, cảm thấy toàn thân như muốn xụi lơ. Ngón tay dính đầy nước miếng của tên hỗn đản Phác Xán Liệt, nhưng tại sao không thấy ghét bỏ gì cả. Đối với bản thân mình như vậy cũng có chút phiền chán, rõ ràng không có thói quen là người yếu thế, nhưng khi gặp Phác Xán Liệt như gặp phải khắc tinh, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể mặc hắn.

"Này, Phác Xán Liệt, cậu đủ. . . ưm. . ."

Đè nặng giọng nói với người phía dưới, có thể nói là một nửa, đầu lưỡi kia liếm đủ năm ngón tay lại đến lòng bàn tay. Cảm giác tê dại nháy mắt chạy dọc từ thần kinh cảm giác tiến vào trung khu thần kinh, trái tim đập mạnh đến nỗi co rút, trong đầu 'ong ong ong' như có cả ngàn con sâu bọ bay, đập nát suy nghĩ của cậu.

Bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền lại bị Phác Xán Liệt duỗi từng ngón tay ra. Đầu lưỡi bắt đầu giở trò xấu, Biên Bá Hiền suy nhuyễn không còn chút khí lực, tựa lưng vào ghế âm thầm phát thề, một ngày nào đó nhất định kéo lưỡi của hắn ra vứt bỏ.

"Hơ? Xán Niết đâu, thằng nhóc kia còn chưa nhặt được cái muỗng à?"

Mẹ ơi, người đúng là vị cứu tinh mà.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ ngưng lại hành vi đùa giỡn, nháy mắt thu hồi lại bộ dạng lưu manh chuyển thành chàng trai không có hại, cười ngốc chui ra.

"Ra là ở đây, haha, Xán Niết nhanh ăn đi, canh để lát nguội hết. Dì còn kêu thêm cái bánh ngọt cho con, đừng ngại, dì mời."

Tên nào đó gật đầu liên hồi cười vui vẻ, bên dưới bàn còn ấn vào tay Biên Bá Hiền chưa chịu buông ra. Nắm bàn tay bé có chút đổ mồ hôi chốc lát thì vuốt chốc lát thì siết, hận không thể bất cứ lúc nào nắm chặt bàn tay này.

Biên Bá Hiền trừng mắt hắn cũng vô vụng, tên kia vùi đầu trong thố canh chẳng ngó ngàng tới cậu, nhưng khóe miệng cười tà như khoe ra thắng lợi. Biên Bá Hiền duỗi thẳng chân hung hắn đá hắn một cái, lực đạo không nhỏ, làm cho Phác Xán Liệt đang uống canh đều phun ra hết.

[FANFIC] BẠC HÀ CÓ THỂ NÓI (CHANBAEK/ DÀI/ NGỌT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ