Lộc Hàm biến mất cũng được năm ngày, Phác Xán Liệt xuất hiện tính ra cũng đã bốn ngày, theo thời gian Biên Bá Hiền liều mạng chạy trốn Phác Xán Liệt cũng đã được ba ngày.
"Thịt viên có gì sai đâu, cậu không ăn cũng đừng lãng phí thức ăn chứ."
Đô Khánh Tú bưng đồ ăn đến ngồi đối diện Biên Bá Hiền, nhìn người kia dùng nĩa đâm đâm thịt viên thiệt là lãng phí quá mà, còn dùng sức trộn lên.
"Đô Khánh Tú, cậu nói xem Lộc Hàm cùng khoa với tớ có quan hệ gì, chủ nhiệm nói tớ là đồng lõa, hừ, một mình tớ phải làm công việc của hai người."
Biên Bá Hiền càng nghĩ càng thấy bực, không nói chuyện Lộc Hàm đưa Phác Xán Liệt tới, lúc này mình còn ù ù cạc cạc thay cậu ta nghe mắng.
"Hư, lời cậu nói, từ sáng tới tối hai người cứ kè kè nhau giống như cặp sinh đôi, như hình với bóng. Ai nhìn thấy cũng nói hai người là cá mè một lứa, thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm chuyện xấu."
"Này này này, tớ nói cậu có thể nêu điểm nào tốt được không? Tri thức cậu rèn luyện mỗi ngày cao như vậy, sao không đi làm nhà văn đi."
Biên Bá Hiền lườm cậu ta một cái, cầm chân gà trên dĩa cơm gặm.
"Cậu chơi trốn tìm giỏi như vậy, sao không đi làm kẻ trộm đi."
Biên Bá Hiền sửng sốt một chút, nhai chân gà hàm hàm hồ hồ nói câu gì đó, cái gì thôi.
"Cái gì cái gì, cậu đừng có giả ngu với tớ, người kia gọi là Phác Xán Liệt. . . là người yêu đúng không?"
Biên Bá Hiền 'ba' một tiếng quăng đôi đũa xuống bàn, mắt đã vốn không to còn trừng, "Cái gì là người yêu? Ai là người yêu với tên đó! Tên Phác Xán Liệt củ tỏi kia, xứng đôi với tớ sao?"
Đô Khánh Tú nhìn cậu không bình thường, cả người đều toát lên thứ gọi là gian tình.
"Đúng đúng đúng, là không xứng. Biên gia cậu làm sao có thể để ý cậu ta chứ, vậy cậu trốn cái gì?"
"Tớ. . . tớ không có trốn."
"Ít nói đi, nếu không phải hôm nay có thịt viên quý báu, lại không giới hạn một người ăn bao nhiêu, cậu mới không thèm xuống đây ăn cơm. Cả ngày đều ở trong văn phòng, chân cũng không bước khỏi cửa một bước, giống như gái mới lớn, còn phiền tớ mang cơm cho cậu. Tan tầm thì phóng nhanh như ca nô, người khác có chạy cũng không kịp, khi nào thì cậu sửa họ Biên thành họ khác đây."
"Đô Khánh Tú, cậu chính là ghét bỏ việc mang cơm cho tớ đúng không."
"Cũng không, ghét bỏ chết được. Đồ nhiều chuyện, không phải bạn trai trước nằm viện sao? Để xem cậu sợ tới mức nào."
"Tớ không có sợ hắn, tớ đây chỉ tránh phiền toái tới thôi."
"Vịt chết còn mạnh miệng, chiều nay cậu đi kiểm tra phòng nha."
Biên Bá Hiền nghe thế nóng nảy, vội vàng đem thịt viên cho Đô Khánh Tú.
"Được rồi Khánh Tú được rồi Khánh Tú, cậu là lớn nhất, đâu cần hỗ trợ, chờ Phác Xán Liệt đi rồi, tớ sẽ về đúng vị trí của mình được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[FANFIC] BẠC HÀ CÓ THỂ NÓI (CHANBAEK/ DÀI/ NGỌT)
Hayran Kurgu[EDIT] BẠC HÀ CÓ THỂ NÓI (CHANBAEK/ DÀI/ NGỌT) Author: 蹲街式054 Editor: Yoo | firewithlight.wordpress.com BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.