Chương 58: Giải đoán sâm

9.3K 514 4
                                    

Bầu trời trên núi, sắc xanh đặc biệt trong trẻo, mấy đám mây trắng dịu dàng trôi trên nền trời, như điểm thêm hai nét tao nhã cho khoảng không trống trải.

Lúa mạch trên triền núi đã sớm được thu hoạch, lưu lại rơm đợi xử lý, đông một đám tây một đám, đôi khi còn được bó thành một đống. Trời tháng tám, thái dương đã treo lên giữa không trung, sắc lửa đỏ đã bắt đầu biến thành ánh sáng trắng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trên con đường mòn đi dọc lên núi, bà Lan đi đầu, dẫn mấy đứa nhỏ theo, phải đi qua sườn núi mới tới miếu Quan Âm.

Ninh Vũ thích hoạt động như vậy, không có bảy tám bà cô phí sức quản chuyện Lan Hinh kết hôn, cũng không có mấy ông tay cầm ống điếu, vừa hút thuốc về tò mò chuyện làm ăn công việc của Lan Hinh.

Con đường mòn trên triền núi cây cối uốn lượn dày đặc, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá hắt xuống, dừng lại trên cỏ dại mọc đầy bên đường, ở giữa để lộ một con đường đất khoảng chừng một thước, tạo thành những quang ảnh loang lổ mà hoa mỹ.

Sáng sớm trên núi cũng không nóng, sương sớm còn đọng trên tán lá, trong suốt sáng ngời, có chú dế nhảy ra từ bụi cỏ, không cẩn thận đáp lên một tán lá, khiến giọt sương vỡ tan.....

Vạn vật đều yên tĩnh như thế, nhưng hết thảy lại đều sống động đến vậy. Chim chóc, ong mật, châu chấu, còn có đám ve dính với nhau ở trên cây không ngừng kêu vang, cùng với ếch nhái hoặc cóc ở cái ao nhỏ ở bên đường, rồi cả đám nòng nọc bé xíu đen đen vẫy cái đuôi bơi qua lại trong ao. Tất cả những thứ đó đối với Ninh Vũ mà nói phần lớn đều chỉ từng nhìn thấy trong sách, giờ phút này lại chân thật hiện ra trước mặt, tươi đẹp như thế.

Núi rừng như chốn tiên cảnh, người yêu lại ở ngay bên cạnh, hít thở bầu không khí tươi mới, nghe tiếng chim thanh thuý kêu vang, thi thoảng lại bị sương đọng trên lá rơi xuống trúng người, lành lạnh. Đi mệt có thể dừng chân bên con suối nhỏ ven đường, vốc nước suối rửa mặt, cảm giác mát mẻ trong nháy mắt liền ngập tràn, người cũng cảm thấy lên tinh thần rất nhiều.

Tất cả những điều đó khiến tâm tình suốt hai ngày qua bị sự nhiệt tình muốn làm chuyện tốt của bà con hàng xóm khiến cho buồn bực được giải phóng hoàn toàn, trở lại như ảo tưởng của núi rừng trong cảm nhận của Ninh Vũ — tươi mát, tự nhiên, sạch sẽ, tốt đẹp.

Nếu không phải vì có người lớn ở đây, Ninh Vũ cảm thấy mình có lẽ sẽ tìm một chỗ bằng phẳng trên núi, nằm xuống, để cho ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua khe hỡ giữa tán lá dày đặc rơi trên người mình. Có lẽ mình sẽ lẩm nhẩm hát một bài ca, có lẽ sẽ ngâm một bài thơ, cũng hoặc là không làm gì cả, chỉ nhắm mắt lại, ôm người mình yêu hít thở bầu không khí trong lành này.

Con đường mòn uốn lượn gập ghềnh cũng không thể chứa quá nhiều người đi song song, Ninh Vũ liền để Lan Duệ và tiểu Húc đi trước, nàng kéo Lan Hinh đi cuối cùng, đoạn đường núi lãng mạn như thế, nếu không thể nắm tay cùng người mình yêu, Ninh Vũ cứ cảm thấy có chút không đủ hoàn mỹ.

Mà Lan Hinh tựa hồ luôn hiểu biết lòng nàng, theo ý Ninh Vũ, giao bàn tay hơi gầy của mình vào tay Ninh Vũ. Ninh Vũ cảm thấy mình có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói, nhưng nắm tay Lan Hinh rồi, trong nháy mắt lại cảm giác tựa hồ cái gì cũng không cần nói mà cô đã hiểu rõ cảm giác trong lòng mình. Hai người ngẫu nhiên đối diện, Lan Hinh cười đến ôn nhu, Ninh Vũ cười đến sung sướng. Ngay cả khi không lên tiếng, lại tựa hồ hoàn toàn thấu hiểu.

[BHTT - Edit Hoàn] Bầu Trời Trong Trẻo - Tái Kiến Đông Lưu ThuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ