Chương 48: Đường về nhà

6.9K 385 12
                                    

Hai người vượt qua triền núi đã là hoàng hôn, mặt trời bắt đầu lặn, ánh chiều tà đỏ thắm từ trên lá cây lưa thưa chiếu xuống phía dưới, ánh sáng đã nhạt không ít. Lan Hinh đưa tay chỉ vào khe núi phía trước: "Bên kia... sắp đến rồi."

Ninh Vũ hít thở sâu, lại xoa xoa mồ hôi trên trán, một đường đi này rất mệt người. Nàng chỉnh máy ảnh từ chế độ quay phim đổi thành chụp ảnh, ngay giữa sườn núi một bên chụp khe núi một bên cảm khái: "Thật đẹp, không bị ô nhiễm, không có sự can thiệp của con người, không có cố làm cho nó thành cổ kính, cũng chỉ có non xanh nước biếc tươi đẹp như vậy mới có thể nuôi dưỡng nên một người đẹp như chị."

"Em cứ nịnh đi. Đợi khi đến nhà chị, chỉ sợ em ngây người ở đó không được hai ngày sẽ khóc nhè, bắt chị đưa em trở về." Lan Hinh cười nói, ánh mắt từ trên người Ninh Vũ chuyển qua ngôi làng nhỏ dưới chân núi.

Ánh chiều tà của vầng mặt trời mang chút hơi nóng cuối cùng trong ngày rót xuống khe núi. Một số nông dân kết thúc công việc, vác cuốc trên vai, lưng đeo gùi đi men theo con đường núi bên cạnh những thửa ruộng đi về nhà. Những căn nhà được xây dựa vào vách núi, nhà tranh vách lá cái cao cái thấp nép mình giữa khu rừng tre, vài cột khói bếp mềm mại mông lung bay lên phiêu tán trong không gian, khiến thôn nhỏ như mờ như tỏ, một sự yên tĩnh cùng an tường lượn lờ trong làn khói.

"Sẽ không, đây là nhà của chị. Chị đã sinh sống rất nhiều năm ở chỗ này." Ninh Vũ giơ lên máy ảnh, lại thay đổi góc độ khác tiếp tục chụp, mồ hôi theo tóc của nàng chảy xuống.

"Không nói trước được nha." Ninh Vũ dù sao cũng là cô bé vốn từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh rất tốt, chưa bao giờ chịu khổ.

Ninh Vũ buông máy ảnh, rất chăm chú quay đầu nhìn Lan Hinh: "Có chút lòng tin với em được không. Nếu một người mà em coi như báu vật đã sống ở nơi này nhiều năm, thì lần này, em chính là muốn hiểu rõ hơn những gì chị đã trải qua. Với em mà nói việc này rất quan trọng, làm cho em càng thêm hiểu chị, cùng với người nhà của chị."

"Được rồi! Chị tin tưởng em mà. Bất quá đợi đến nhà của chị, mặc kệ em không quen như thế nào, mấy ngày nay, đều phải biểu hiện tốt cho chị!" Lan Hinh cười, lấy khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi cho Ninh Vũ.

"Tuân mệnh! Nữ vương đại nhân!" Ninh Vũ dậm chân giơ tay lên, bày ra điệu bộ chào theo nghi thức quân đội rất không đúng chuẩn. Được Lan Hinh đối xử ôn nhu, cưng chiều như vậy, Ninh Vũ cảm thấy toàn bộ trái tim mình đều như được ngâm trong mật ngọt, không chỉ chốn thâm sơn cùng cốc này vài ngày, nếu như bắt nàng sống ở đây cùng Lan Hinh cả đời nàng cũng tình nguyện.

Nhìn khe núi gần trong gang tấc, hai người đi thêm nửa tiếng nữa mới vào thôn. Mặt trời đã lặn xuống núi, chỉ ở trên triền núi lưu lại một vệt sáng. Không khí nóng rực vào ban ngày lúc này cũng chậm rãi hạ xuống, gió núi lúc chạng vạng khẽ thổi, làm cho người ta cảm giác vui vẻ lại thoải mái.

Ninh Vũ đã cảm thấy rất uể oải, mà Lan Hinh tựa hồ không hề có vẻ mệt mỏi, nhìn như mềm mại yếu đuối nhưng thật ra rất dẻo dai, điều này làm cho Ninh Vũ thập phần bội phục.

Thời gian dài di chuyển như vậy, hẳn là đối với mỗi người mà nói đều như nhau, triền núi kia nhìn như không quá cao, tuy rằng dọc theo đường đi đều là cảnh đẹp không hề lặp lại, nhưng nó giống như đi trên con đường không có điểm kết thúc. Ban đầu, bước đi rất nhẹ nhàng, thế nhưng không bao lâu vali trên tay tựa hồ trở nên càng ngày càng nặng, hơn nữa đường núi quanh co, Ninh Vũ đi cũng khó khăn. Thật ra không bao lâu thì có chút theo không kịp, cuối cùng chính Lan Hinh xách vali một đường đi trước.

[BHTT - Edit Hoàn] Bầu Trời Trong Trẻo - Tái Kiến Đông Lưu ThuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ