Đi tới bức tường ngăn cách, thấy không có người chú ý, hai chân đạp một cái, bắt được vòng bảo hộ, dùng sức lực nhảy qua,
- "Hắc hắc, thật dễ dàng!"
****
- "Chú, cháu lấy cái này, đóng gói hai phần nha."
Eun Jung mở to hai con mắt to đen nhánh, thì ra là có nhiều thức ăn lạ như vậy, nhìn qua không tệ, cũng rất sạch sẻ, hẳn là so sánh với phòng ăn ngon hơn nhiều, hắc hắc, không uổng phí nàng trốn học leo tường kiếm ăn . . .
- "Xong rồi, còn cần gì nữa không?"
Nhìn nàng hướng từ trường học đi ra , nhưng thời gian này chẳng phải lên lớp sao,hơn nữa cho dù không phải là thời gian lên lớp, học sinh cũng không được ra a!
- "Dạ, đem các thức ăn ngon bọc lại."
Eun Jung lần đầu tiên một mình tới mua đồ, biểu hiện như giàu mới nổi.Chủ tiệm tạp hóa chỉ cảm thấy đầu ong ong, đứa nhỏ này từ đâu ra, chưa bao giờ gặp?
- "Bạn nhỏ, tổng cộng 32 nguyên tiền."
Đóng gói xong, chủ tiệm tạp hóa cười híp mắt, vô cùng nhiệt tình yêu cầu tính tiền.
- " Đây."
Eun Jung từ trong bao tiền rút ra thẻ nhi đồng.
- "Ách, cửa hàng buôn bán nhỏ, không chấp nhận cà thẻ.
- "Không cà thẻ?
Eun Jung vẻ mặt mờ mịt.
- "Bạn nhỏ, chúng ta thu chính là tiền mặt!"
Chủ tiệm nhấn mạnh hai chữ "Tiền mặt", vẻ mặt đã bắt đầu cứng ngắc.
- "Nga, cháu tìm xem."
A, ta có tiền. Rút ra một tờ đưa cho chủ tiệm, xoay người muốn rời đi.Điếm lão bản vội vàng kéo lại tiểu đại gia,
- "Sao vậy?" Eun Jung vẻ mặt không kiên nhẫn, ta đã đưa tiền, ngươi kéo ta là muốn như thế nào?
- "Thối tiền lẻ cho cháu a."
Ta là người tốt a . . .Eun Jung cất kỹ ví tiền, tay trái mang theo mấy túi ăn vặt, tay phải nắm một đống tiền lẻ, hướng phía trước đi tới.
- "Đây là cái gì nga?"
Nhìn thật ngon.
- "Cái này gọi là nhân hảo đa, đồ ăn vặt Ôn châu, cháu có muốn mua không?"
- "Ân, cháu muốn hai phần, đóng gói."
- "Em gái, món này ăn nóng, nguội sẽ mất ngon."
- "Nga, cháu lần sau sẽ tới ăn."
Không nhìn đám người vẻ mặt dại ra, Eun Jung đi tới quầy bán trang sức.
- "Những đồ này chất lượng thật kém, thật thô ráp, sẽ có người mua sao?"
Eun Jung sờ sờ, nghiên cứu một hồi, thành thực biểu đạt quan điểm của mình.Chủ quầy nghe được nàng lầm bầm lầu bầu, mặt liền biến sắc,
- "Nói cái gì đó, trang sức này đều tốt, em nhìn không ra thì không nên nói lung tung."
- "Thứ này mà thứ tốt sao, chị nhìn cái này, vừa đụng sẽ gãy, còn có cái này, cũng phai màu .. ."