Chương 58: Một phần chân tướng

7.3K 224 20
                                    

Khuất Lạc Giang cử động tứ chi muốn xoay người trở mình. Không ngờ bên cạnh lại bất ngờ xuất hiện cỗ mềm mại khác thường. Nàng hé mi tiếp nhận ngày mới, đồng thời thu vào tâm mắt ngũ quan kinh diễm của nữ nhân trong lòng.

Đêm qua chính là Diệp Linh bức nàng phát điên khiến dục vọng tăng vọt, Khuất Lạc Giang chỉ có cách thuận theo phát tiết, đem đối phương áp đến gần sáng mới chịu buông tha. Sức khỏe Diệp Linh không dẻo dai như nàng, phỏng chừng là mệt sắp chết rồi. Mặc dù tinh lực nàng vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì, thế nhưng Diệp Linh lại hoàn toàn gục ngã.

Ánh nắng thông qua khe cửa phủ lên mảnh chăn cuối giường, ngang bướng gia tăng nhiệt độ trong phòng cũng như sưởi ấm cho hai thân thể không mảnh vải đan vào nhau.

Khuất Lạc Giang âu yếm vuốt mái tóc Diệp Linh, động tác cật lực giảm thiểu lực đạo, e sợ đánh thức bảo bối. Cái mũi cao của nàng ta ép vào xương quai xanh đầy dấu hôn ngân của nàng, cơ thể cuộn lại hệt như đứa trẻ ngoan ngoãn, thật tìm không ra điểm tương đồng với nữ nhân cao lãnh ngày thường.

Mái tóc nâu dài tán loạn trên nền gối thanh khiết, vài sợi hư hỏng cố chấp vươn lại trên má quấy nhiễu, Khuất Lạc Giang liền dùng ngón tay nhẹ nhàng vén sang một bên. Sau lại nhịn không được hôn lên đó ôn nhu.

"Diệp Linh, chào buổi sáng."

Mặc dù biết người đang chìm trong mộng đẹp kia cơ bản sẽ không nghe thấy lời thì thầm của nàng, nhưng Khuất Lạc Giang lại rất hào phóng nỉ non bên tai Diệp Linh mấy câu thâm tình.

Thói quen vẫn mãi mãi là thứ ăn sâu vào cung cách sinh hoạt. Mà yêu Diệp Linh, từ lâu đã hợp làm một thể với tâm tư nàng.

Rốt cuộc quyết định khe khẽ rời giường, Khuất Lạc Giang bắt đầu ý thức được chân lý "vô công bất thụ lộc". Nếu đặt nàng của ngày xưa vào hoàn cảnh hiện tại, Khuất Lạc Giang đương nhiên chỉ muốn yên bình qua ngày mà trốn tránh thế sự. Nhưng con người ai rồi cũng khác, ngay cả vạn vật còn thuận theo tự nhiên biến hóa thì thước đo sự trưởng thành của con người đều không thua kém dịch chuyển liên tục.

Khoác vào bộ quần áo đơn giản với sơ mi tím sậm màu và quần jeans ôm sát, Khuất Lạc Giang liền bước đến bên giường ngắm nhìn Diệp Linh lần nữa. Sau khi nhìn thấy đối phương còn đắm mình trong mệt mỏi cực hạn, nàng bật cười khe khẽ, tự trách bản thân quá phóng túng mới gây nên sự tình này.

Lắc đầu xua đuổi ý nghĩ không đứng đắn, Khuất Lạc Giang lần nữa hôn lên chóp mũi cao nhỏ kia, sau đó xoay người ly khai phòng ngủ chính mình.

-----

"Cô chủ! Để tôi mang lên cho phu nhân."

Đứng giữa gian bếp là thân ảnh đơn bạc của Diệp Linh đang chăm chú chuẩn bị cháo bào ngư cho Khuất phu nhân. Hơi nóng từ chén cháo trên tay nàng mang theo mùi hương kích thích vị giác cực hạn, quả nhiên mỹ thực từ tay mỹ nhân lại càng tăng thêm phần thanh tao ý vị. Mặc dù Diệp Linh bước chân vào Khuất gia gần một năm vẫn không khỏi khiến đám người hầu ngơ ngẩn.

Diệp Linh ngẩng mặt liền nở nụ cười nhu hòa, phất tay nhàn nhạt lên tiếng.

"Không cần, tôi tự mang lên."

[BHTT] [Hiện Đại] [Tự viết] [Hoàn] Ái Sinh Ái Nhục - Trường An ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ