"Nhã Khiết, hôm nay nghỉ được rồi."
Giáo quản già nua hiền từ xoa đầu đứa nhỏ đang đọc sách ở hành lang, hướng Đường Nhã Khiết nhẹ nhàng thông báo. Hôm nay là thứ sáu, nghĩa là vào hai ngày tiếp theo lũ trẻ cũng không cần bận tâm đến học tập nữa.
Đường Nhã Khiết ngẩng đầu khỏi quyển sách đầy màu sắc của đứa trẻ, vội vã đứng dậy cúi thấp người chào giáo quản đáng kính.
"Xin chào giáo quản."
Thân ảnh nhỏ bé nhưng lại vô cùng quật cường khiến giáo quản phi thường hài lòng. Mà cô bé này đều không xa lạ chính là từ trại mồ côi Cáp Nhĩ Tân này trưởng thành. Đôi mắt tinh tế dưới cặp kính âm thầm yêu thương nghị lực của cô gái trẻ, rốt cuộc vẫn là mỉm cười hiền hòa.
"Đã trễ rồi, con về trước đi."
Ngũ quan Đường Nhã Khiết thoáng nhăn lại, bất quá mau chóng dãn ra không dấu vết. Kỳ thực nàng vẫn còn chưa muốn về, bởi vì hai ngày không gặp lũ trẻ đối với nàng chẳng khác gì địa ngục trần gian. Môi mím chặt, Đường Nhã Khiết rối rắm thành một đoàn. Cho đến khi bước chân của giáo quản cách càng xa, nàng mới giật mình rảo bước nhanh hơn.
Đường Nhã Khiết năm nay mới 23 tuổi, là sinh viên mới tốt nghiệp của học hiện kinh tế nhỏ chuyên ngành kế toán. Dù là nơi nhỏ như Cáp Nhĩ Tân thì học phí cũng quá sức cho trả đối với người tay trắng như nàng. May thay được các giáo quản ở đây yêu thương, vì thế bốn năm đi học ngoài trừ học bổng thường xuyên đỡ đần thì phần còn lại đều do trại trẻ chi trả. Đường Nhã Khiết ghi tạc công ơn nuôi nấng của họ, vì thế mỗi ngày đều dành thời gian đến đây phụ giúp.
Thời điểm hiện tại đã có chút muộn, Cáp Nhĩ Tân đều đồng loạt lên đèn nghênh đón đêm phồn hoa. Đường Nhã Khiết đeo balo phía sau, trên người là áo thun trắng và quần jeans cũ kĩ. Bước chân nàng chậm rãi dọc theo con đường về nhà quen thuộc.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh kem nhỏ ở góc phố, đôi mắt nàng sáng lên đầy sức sống. Đường Nhã Khiết rất thích bánh kem, có lẽ vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm gia đình, nàng cơ bản không có kí ức về sinh nhật. Trong ấn tượng đọng lại, sinh nhật là ngày nàng được lấy phần ăn nhiều hơn những đứa trẻ khác. Sau này lớn hơn, tư tưởng tiết kiệm càng ăn sâu vào cung cách sống, cho nên chưa bao giờ nàng dám thử những thứ xa hoa thế này. Đối với nàng, cơm trắng và rau đã là tốt lắm.
Hai tay dán lên tấm kính hồi lâu, rốt cuộc vẫn là kết thúc bằng nụ cười miễn cưỡng. Một lần lại một lần, Đường Nhã Khiết tự cổ vũ chính mình phải ra sức tiến về phía trước.
Đột nhiên có vài hạt mưa lớt phớt rơi trên vai nàng, liền sau đó kéo đến là trận mưa xối xả không báo trước. Đường Nhã Khiết vội vã nép mình vào mái hiên của con hẻm gần đó, cơ thể thu bé lại tránh đi hối hả của ông trời.
Trong lúc đang loay hoay tìm áo mưa trong balo, chợt có một bóng dáng xiêu vẹo đi ngược dòng người trong mưa lướt qua mắt nàng. Chăm chú quan sát một chút, hóa ra là nữ nhân say khước nào đó.
Đường Nhã Khiết cơ bản không phải người xông xáo, nhưng tấm lưng kia lại khiến bước chân nàng do dự. Nó quá mức tịch liêu, lại gầy gò đến thế. Nàng ta cao lắm, thêm đôi giày càng tôn thêm chiều cao nổi bật giữa phố. Bất quá cơn mưa cuốn phăng cả tình người rồi, thi thoảng sẽ có người lưu lại ánh mắt rồi bỏ đi, không ai đoái hoài đến nữ nhân kia cả.
![](https://img.wattpad.com/cover/78764156-288-k90231.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Hiện Đại] [Tự viết] [Hoàn] Ái Sinh Ái Nhục - Trường An Thủ
RandomTác giả: Trường An Thủ Thể loại: bách hợp, đô thị tình duyên, incest(chị dâu - em chồng), ngược sủng, HE, 15+ Tiến độ: Đang sáng tác (bạn nào đọc truyện của An đều biết tiến độ rất chóng mặt nên yên tâm, An không drop bất kì bộ nào) Nhân vật chính:...