Chương 37: Bản vương không thích nam sắc

19.3K 962 21
                                    

Phương Đàn tiếp nhận chén rượu do Hoán Sơn rót đầy cũng theo hắn uống một hơi, vừa cười vừa nâng chén vẫy vẫy ra hiệu bên trong đã không còn đọng lại giọt rượu nào.

Phương Đàn đã tỏ thái độ như thế, những quan viên kia cũng không làm bộ nhã nhặn nữa, đảo mắt lại trở nên sục sôi. Phương Đàn ngồi giữa bọn hắn tuy rằng không cùng bọn họ hồ đồ, thế nhưng đối với những người mời rượu cũng không hề cự tuyệt.

Hơn nửa tiệc rượu, Lý Thanh Nhữ thấy thời cơ chín muồi, hướng về các quan chức ngồi xung quanh nháy mắt ra hiệu, không chờ bọn họ đáp lại liền mở miệng nói: "Vương Gia, hôm nay mời ngài tới, ngoại trừ đón gió tẩy trần, còn có nguyên nhân."

Phương Đàn uống nhiều rượu nhưng chút say cũng không có, ánh mắt như trước anh minh, mà chỗ nàng ngồi xung quanh có vị bắt đầu đã ngã ngớn. Nàng nghe vậy để ly rượu trong tay xuống hỏi "Còn có nguyên nhân gì?"

Lý Thanh Nhữ ý tứ sâu xa cười hì hì, giơ bàn tay lên vỗ vỗ, không lâu từ ngoài phòng liền đi tới một nhóm người đến, Phương Đàn ngẩng đầu lên nhìn.

Khoảng chừng có mười mấy người đi vào đều ăn mặc sặc sỡ quần là áo lụa, dáng đi uốn éo từ từ tiến vào phòng xếp một hàng dài trước mặt bọn họ, trên mặt của mỗi người nồng đậm phấn son, mang gương mặt của mình tô vẽ thành dạng gì không thể hình dung nổi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể vừa mắt.

Các nàng tuy đứng cách Phương Đàn xa xa nhưng Phương Đàn vẫn ngửi được trên người bọn họ mùi son phấn gay mũi, nàng khó mà thở nổi nhíu mày. Các nàng mặc y phục có phần thoáng mát, không cần ngẫm nghĩ cũng biết các nàng làm ghề gì, tâm trạng càng thêm không kiên nhẫn, nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn nữa.

Không nghĩ vừa nghiêng đầu lại phát hiện phía sau các nàng ấy còn có vài nam tử nhu nhược quyến rũ không thua kém gì nhóm nữ tử phía trước. Phương Đàn nhìn bọn họ đang vội vã quăng mấy cái mị nhãn lại đây. Nhưng ánh mắt Phương Đàn không ở trên người bọn họ bao lâu liền thu về, mặc kệ mị nhãn đang hướng mình phóng tới, có mấy người giận dỗi dùng sức chà nắm khăn lụa trong tay.

Phương Đàn quan sát một lát mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu rót cho mình một chung rượu, giả vờ không hiểu hỏi: "Lý đại nhân đây là ý gì?" Nàng cầm quạt trong tay mở ra phất phất cho bay bớt đi mùi son phấn khó chịu.

"Hạ quan gần đây có chiêu mộ một nhóm người hầu hạ, muốn cho Vương Gia xem có thể thích thú hay không." Lý Thanh Nhữ nghe Phương Đàn hỏi như thế liền hướng về nàng cười thâm hiểm nói: "Vương Gia cảm thấy thế nào?"

Không chờ Phương Đàn mở miệng nói chuyện, Lý Thanh Nhữ giơ bàn tay lên đập trán củamình, dường như tỉnh ngộ điều gì nói rằng: "Là hạ quan sơ sẩy, chốc lát làm sao Vương Gia lựa chọn được". Hắn đề nghị: "Không bằng Vương Gia mang những người này về quan sát mấy ngày, đến thời điểm trả lại cho hạ quan. Nếu vừa ý liền giữ ở bên người, sau đó để hắn hầu hạ Vương Gia đi". Nói xong còn giơ mắt liếc nhìn Hoán Sơn.

Lúc này Miêu đại nhân bên cạnh nói chen vào: "Vương Gia yên tâm, nơi này cách kinh thành rất xa, Vương phi không biết được đâu. Hơn nữa Vương Gia chẳng lẽ không mượn cơ hội này nếm thử mùi vị bên ngoài hay sao?" hắn nói xong cười xấu xa nhìn Phương Đàn.

[BH] [Edit] Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ