Chỉ thấy Văn Huỳnh Dương nằm trong vũng máu bất động, trong tay cầm một thanh kiếm dính đầy máu tươi.
Phương Đàn lập tức bừng tỉnh, muốn chạy đến cứu Văn Huỳnh Dương, Lâm Tư Thanh đang quỳ trên mặt đất thế nhưng chặn nàng lại. Phương Đàn đẩy mạnh hắn ra, lớn tiếng nói: "Tránh ra". Thanh âm không ngừng run rẩy, Lâm Tư Thanh bị nàng đẩy một cái liền ngã trên mặt đất, ánh mắt vẫn như trước dại ra.
Phương Đàn lướt qua hắn, nhanh chóng chạy đến bên người Văn Duỳnh Dương quỳ một chân trên đất, đưa tay bắt mạch cho ông. Ấn trước ngực vài lần vẫn không thấy mạch nhảy lên, sốt ruột mang lực tay ấn mạnh thêm vài phần vẫn như cũ. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, cấp tốc đưa ngón tay chuyển qua mạch trên cổ Văn Huỳnh Dương, mạch đã tắt. Ý thức được sự thật, chân nàng đứng không vững nữa rồi, co quắp người ngồi dưới đất, mặt tái mét.
Lúc này Tống Ứng Diêu cũng xông vào, nhìn thấy khung cảnh này đầu tiên là sững sờ ở cửa, chờ khi phản ứng lại, hoang mang quỳ bên cạnh Phương Đàn hỏi: "Vương Gia đây là làm sao..."
Phương Đàn hai mắt trống rỗng vô thần nhìn nàng, gian nan nói rằng: "Tiên sinh đi rồi"
Người vừa mới còn người sống sờ sờ, đảo mắt liền chết đi ở trước mắt của mình, dù là ai cũng không chịu được, huống chi Văn Huỳnh Dương là Thái phó dạy dỗ nhiều năm, Phương Đàn cũng không sụp đổ, cố gắng giữ lại bình tĩnh. Nàng giữ lại cho mình một tia lý trí, thấy Tống Ứng Diêu đôi môi trắng bệch, hình ảnh trước mắt hiển nhiên kích thích tâm trí Tống Ứng Diêu quá lớn. Phương Đàn vội vàng che đôi mắt của nàng lại, nuốt xuống ngụm nước, mạnh mẽ trấn định nói: "Nàng đừng nhìn, đi ra ngoài, bản vương sẽ xử lý tốt". Tuy rằng nói như vậy, Tống Ứng Diêu vẫn cảm giác chủ nhân bàn tay đang che đôi mắt của mình không ngừng run rẩy.
Sau khi Phương Đàn mang Tống Ứng Diêu đẩy ra khỏi phòng, vững vàng đóng cửa lại, không muốn để cho nàng thấy cảnh tượng trong phòng. Đóng cửa xong xuôi, Lâm Tư Thanh đang ngồi trên đất đột nhiên đứng dậy vọt tới trước mặt Phương Đàn tóm chặt cổ áo của nàng, tức giận chất vấn: "Ngươi đến cùng đã làm cái gì với tiên sinh. Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy"
Phương Đàn nét mặt lạnh lùng, trầm thấp nói rằng: "Thả bản vương ra"
"Ngươi đã nói với tiên sinh cái gì! Nói cho ta biết". Lâm Tư Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không nói rõ ràng, ta tuyệt không buông ra"
"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Thành vương thì có thể xem mạng người như cỏ rác. Ngươi có nghĩ tới đó là thái phó của ngươi hay không! Ngươi làm sao nhẫn tâm đem ông ấy bức tử" Hắn phẫn nộ hét lớn.
"Ngươi cho rằng bản vương không biết tiên sinh là thầy của ta sao? Ngươi cho rằng tiên sinh chết là bởi vì bản vương sao?" Phương Đàn mở to hai mắt trừng hắn, hỏi ngược lại: "Bản vương nói ta không có làm gì, ngươi tin sao ?"
Lâm Tư Thanh trợn tròn đôi mắt, không nói lời gì: "Ta không tin"
Phương Đàn phát hiện chính mình suýt nữa mất đi lý trí, nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì ta ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Edit] Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An [Hoàn]
RomanceNội dung: Tình hữu độc chung, cải trang, sinh tử văn...HE Hơn 100 chương thì phải. Nhân vật chính: Phương Đàn - Tống Ứng Diêu Editor: ankhabinh (Six122)