Khởi Tú lui ra khỏi đại sảnh, đóng cửa lại, đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt bỗng nhiên xẹt qua một bóng đen. Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc cảnh giác nhìn nơi bóng đen vừa lướt qua hỏi: "Là ai?" Ai có thể ở trong vương phủ giờ này, cũng chỉ có người trong Vương phủ, đâu còn ai khác.
"Ta đã thấy ngươi, đừng có trốn". Nàng chậm rãi vừa đi đến gần vừa đe dọa: "Ngươi nếu không ra, ta liền gọi hộ vệ đến"
Bóng đen trong bóng tối cũng không tránh né nữa, liền từ bên trong góc đi ra, kéo xuống khăn che mặt: "Khởi Tú là bản vương". Phương Đàn vì việc cấp bách nên trang phục hắc y trên người vẫn còn nguyên.
Khởi Tú nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, không nhịn được kinh hô: "Vương Gia"
Phương Đàn ra dấu cho nàng nhỏ tiếng: "Đừng la lớn"
Khởi Tú nghe vậy cuống quít che miệng mình, mở to hai mắt gật gật đầu: "Nô tỳ biết rồi"
Thấy Vương Gia gật đầu, nàng mới hỏi: "Vương Gia về khi nào?"
Phương Đàn cười không nói, ngược lại hỏi: "Vương phi có ở bên trong không?"
"Có, Vương phi đang bên trong chờ Vương Gia" Khởi Tú đáp, lại tiếp theo vội vàng nói: "Chỉ là vẫn không chịu ăn uống gì, Vương Gia nhanh đi khuyên nhủ Vương phi đi"
"Ừ, giao cho bản vương". Phương Đàn tay đè trên ván cửa trên, đang muốn đẩy mạnh cửa vào, bỗng nhiên nghĩ nghĩ: "Bên trong có thức ăn chưa?"
Khởi Tú gật đầu liên tục: "Có có có, còn có trà nước, nô tỳ đều chuẩn bị rồi. Vương Gia mau vào đi thôi"
Phương Đàn phân phó: "Vậy thì tốt rồi, ngươi đi xuống trước đi"
"Vâng"
Chờ cho Khởi Tú rời đi, Phương Đàn mới chậm rãi nhẹ nhàng đẩy cửa vào không phát sinh tiếng động. Xuyên qua khe cửa nhìn thấy người kia, trong lòng dâng một cỗ ấm áp, khóe miệng không kìm lòng được nâng lên ý cười. Vừa nhìn thấy dáng hình người kia, cả người khí tràng tự động thay đổi ôn nhu, chỉ sợ sự lạnh lẽo của mình làm tổn thương người kia. Yêu thích một người chính là không bao giờ muốn nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.
Phương Đàn lặng yên đi vào đại sảnh, đóng lại phía sau, không thể chờ đợi được nữa muốn đi đến bên người Tống Ứng Diêu. Bất ngờ cửa không biết va chạm nơi nào, kêu lên rắc rắc. Ngón tay Phương Đàn cứng đờ, cấp tốc hướng Tống Ứng Diêu đi đến.
Tống Ứng Diêu ngồi trên ghế mệt mỏi dự định đứng dậy đi tới lui, chợt nghe phía sau có âm thanh, nàng đang muốn quay đầu lại xem là gì, Phương Đàn đã nhanh chân bước đến phía sau nàng, một tay vòng qua eo của nàng, một tay che miệng của nàng, cánh tay hơi dùng sức liền đem Tống Ứng Diêu sát vào lồng ngực.
A! Tống Ứng Diêu phát sinh một tiếng thét kinh hãi, lại bị tay Phương Đàn chặn lại.
Đột nhiên xuất hiện tập kích, đầu óc Tống Ứng Diêu phút chốc ngưng trệ, sau đó ra sức giãy giụa. Nhưng chỉ nghe được người phía sau ôm mình, thanh âm trầm thấp nói rằng: "Vương phi, ta đã trở về"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Edit] Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An [Hoàn]
RomanceNội dung: Tình hữu độc chung, cải trang, sinh tử văn...HE Hơn 100 chương thì phải. Nhân vật chính: Phương Đàn - Tống Ứng Diêu Editor: ankhabinh (Six122)