Mẹ Yang tuy không học nhiều, nhưng trong mắt bà, hoặc có thể nói ở vùng đất bị văn hóa Nho Gia thâm nhiễm, "thầy giáo" là một nhân xưng tôn quý nhất, là nghề nghiệp thần thánh nhất trong mắt già trẻ gái trai. Thầy giáo, đại biểu cho dạy chữ dạy người, vô tư cống hiến. Về phần giáo sư đại học, trong mắt người phàm càng là một đại danh từ tương đương phẩm cách cao thượng, học thức uyên bác. Cái gọi là "giáo thụ", không phải chỉ đơn thuần là mở cánh cửa kho báu khoa học cho học sinh, "giáo" là truyền cho học sinh tri thức, "thụ" là dạy học sinh đạo lý làm người cũng như quan niệm đạo đức luân lý tích lũy năm nghìn năm nay của nhà giáo. Có một lần, Yoseob về nhà nghỉ phép, oán hận chính mình "nhìn người không thấu", học nghiên cứu sinh mà cực hơn cả nông dân, mẹ Yang còn nghiêm khắc dạy dỗ cậu một trận, bởi vì trong mắt bà giáo viên hướng dẫn của Yoseob hẳn là một "giáo sư" đức cao vọng trọng. Bây giờ, đối mặt với một giáo sư "tuổi trẻ đầy hứa hẹn" của đại học Seoul như vậy, một gã đàn ông dụ dỗ chính sinh viên của mình lên giường, tâm trạng của mẹ Yang không thể chỉ dùng một từ "sốc" mà miêu tả hết. Bà quả thực không thể tin nổi, cái gọi là đại học danh tiếng cả nước, vậy mà lại phát sinh một chuyện như thế này! Yoseob vừa thấy mẹ tức giận đễn nỗi đôi môi run lên, căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt, ngay cả vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn nơi hai lòng bàn tay nhoi nhói phát đau cũng không nhận thấy. Cậu thật sự không biết mẹ mình tính cách bảo thủ lại ương ngạnh sẽ làm ra những chuyện gì, sẽ nói ra những lời tổn thương người ta đến thế nào. Junhyung thường ngày vẫn giỏi nắm bắt cử chỉ lời nói người khác hôm nay dường như đặc biệt ngu ngốc, hoàn toàn không cảm nhận được trong phòng có bom hẹn giờ sắp nổ.
~ Đúng ạ. - Không ngờ Junhyung vẫn duy trì nụ cười mỉm tao nhã lịch sự của mình, trả lời - Rất khéo! Có lẽ là duyên phận ạ.
Khéo?! Anh rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không hả? Thần kinh căng cứng của Yoseob lập tức đứt phụt, mọi suy nghĩ đều rơi vào trạng thái tạm dừng hoạt động.
~ Anh là giáo viên hướng dẫn của Yoseob, làm sao anh có thể cùng nó...- Mẹ Yang tức giận đến không biết phải nói gì. - Xảy ra chuyện này, trường các anh để mặc sao?
Junhyung vẫn duy trì nụ cười như trước, trên mặt không hề có chút hổ thẹn, còn cố nhiên giải thích nói:
~ Thưa bác, nội quy đại học Seoul cũng không cấm giáo viên và sinh viên quen nhau ạ.
~ Cái gì?! Làm sao trường các anh có thể cho phép loại chuyện này xảy ra hả?!
Vẻ mặt của Junhyung dường như rất kinh ngạc.
~ Không thể ấy ạ? Cháu nhớ rõ trường hợp cấm kết hôn trong luật hôn nhân chỉ có hai loại: Thứ nhất, có quan hệ huyết thống trực tiếp hoặc trong phạm vi ba đời; Thứ hai, có tật bệnh mà y học cho rằng không nên kết hôn.
~ Anh!
~ Thưa bác, xin bác đừng nóng. - Junhyung thấy mẹ Yang nói không nên lời, vội vàng rót ly nước, hai tay đưa đến trước mặt mẹ Yang - Có gì bác từ từ nói ạ.
Tục ngữ nói, người không biết không có tội. Mẹ Yang vốn đang muốn phát hỏa giờ lại đối mặt với biểu hiện ngu ngơ mà vẫn khiêm tốn tiếp thu của Junhyung, cũng không thể bùng nổ được. Bà cầm tách trà uống một ngụm, ổn định tinh thần đôi chút, vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất hơn phân nửa. Yoseob không nhịn được ném cho Junhyung một ánh mắt sùng bái vô hạn, cậu tưởng công lực giả ngu của mình đã lên đến hàng thượng thừa, nào ngờ công lực ngả ngu cũng tỉ lệ thuận với chỉ số thông minh. Anh ngay cả giả ngu cũng làm ra vẻ thành khẩn đến thế, bình tĩnh đến thế, thực sự là cảnh giới người thường không với tới được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trao lầm tình yêu cho anh [JUNYO.VER]
FanfictionYong JunHyung yêu Yang YoSeob. Yang YoSeob yêu Yong JunHyung. Mãi mãi là như vậy