Chương 193: "Đọc lén"

4.9K 193 7
                                    

Bốn giờ chiều, Cao Chí Kiệt quả nhiên lái xe tới đây. Trước kia mỗi lần đến trường, Cao Chí Kiệt toàn lái con xế thể thao chói lọi rất chi gây chú ý của hắn, Lâm Lang cảm thấy quá rêu rao, cũng chả dám lên xe hắn. Bấy giờ Cao Chí Kiệt mới đổi sang một chiếc xe trắng. Thực tình mà nói, Lâm Lang luôn ôm tâm trạng phức tạp với mấy người hở cái là đổi xe như Hàn Tuấn và Cao Chí Kiệt, đủ cảm xúc hâm mộ ghen tị căm hận, cùng là con người với nhau, cớ sao lại phân chia rạch ròi ba bảy loại. Dù cùng tốt nghiệp từ đại học F, Cao Chí Kiệt có thể chưa tốt nghiệp đã lái xe, dân chúng nông thôn như cậu phấn đấu mười mấy năm cũng chưa chắc mua nổi cái nhà, không chừng còn phải ngày ngày cưỡi xe điện đi làm.

Cao Chí Kiệt mở cửa xe, nói: "Lên xe đi."

Lâm Lang lên xe, nhưng Cao Chí Kiệt lại không ra khỏi trường, mà cho xe chạy đến con đường Chỉ Viên cuối phía Bắc. Cái tên "đường Chỉ Viên" cũng rất giàu ý nghĩa, là từ đọc trại của "học dĩ trí viễn", lại mang hàm nghĩa "mỹ cảnh như tư, kiến nhi chỉ bộ". Hoa anh đào khoe sắc rực rỡ hai bên đường Chỉ Viên, hiện vẫn đang giờ lên lớp, trên đường vắng hoe chẳng có mấy ai. Cao Chí Kiệt tháo dây an toàn rồi nằm ườn ra ghế, thở dài: "Vẫn là trường tốt nhất, yên tĩnh."

*học dĩ trí viễn: học để tiến xa; mỹ cảnh như tư, kiến nhi chỉ bộ: cảnh đẹp đến thế, thấy phải dừng chân

Lâm Lang cũng cởi dây an toàn, hỏi: "Chúng ta không ra ngoài hả?"

"Chưa nghĩ ra đi đâu, chỉ là muốn gặp cậu thôi."

Không khí trong xe ngày càng ám muội, cổ họng Lâm Lang giật giật, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỗ này đẹp thật, tôi ở trường cả ngày mà còn chưa tới đây bao giờ đâu."

Cao Chí Kiệt cười cười, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, gần đây cậu có nhận cuộc gọi từ số lạ nào không?"

"Hả." Lâm Lang ngẩn ra, trên mặt thoáng chút mỏi mệt, lại có vẻ buồn buồn, tiếp theo ngã người xuống lưng ghế: "Cha Hàn Tuấn gọi điện tới nhà."

Cao Chí Kiệt vừa nghe liền bật người dậy: "Ổng biết rõ chuyện các cậu rồi hả? Cậu gặp ổng chưa? Hàn Tuấn nói sao?"

Lâm Lang im lặng, đoạn nhẹ giọng đáp: "Hàn Tuấn cũng chưa nói gì, chỉ bảo tôi không cần lo lắng... Tôi mới nói chuyện điện thoại với cha Hàn Tuấn một lần, ông ấy có biết hay không thì tôi không rõ."

Cao Chí Kiệt trầm mặc một hồi mới nói tiếp: "Kỳ thực tôi đột ngột hỏi cậu có nhận cuộc gọi từ người lạ nào không, là vì sáng sớm nay bác Hàn tự dưng điện cho tôi, hỏi tôi có quen thằng bé nào tên Lâm Lang không, còn hỏi cậu với Hàn Tuấn là quan hệ gì, sao lại ở nhà Hàn Tuấn... Tôi không rõ cậu có biết chuyện cha Hàn Tuấn chưa, sợ nhỡ đâu mình lắm miệng, ngược lại khiến cậu nghĩ đến gia đình Hàn Tuấn rồi đâm ra phiền lòng, thế nên mới hỏi dò xem sao..."

"Tôi nghĩ mình không nên xen vào chuyện của cậu và Hàn Tuấn, ngộ nhỡ nói sai sẽ làm ra chuyện có lỗi với cậu, nên tôi nói giờ tôi với Hàn Tuấn không liên lạc nhiều, tình huống cụ thể tôi cũng không biết..."

Lâm Lang chẳng biết nên nói gì, chỉ mím môi, lồng ngực hơi phập phồng. Cao Chí Kiệt vươn tay qua đè vai cậu, hỏi khẽ: "Áp lực lớn lắm đúng không?"

Gã đàn ông xấu xaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ