Lúc Lâm Lang tỉnh lần hai, cậu phát hiện mình đã nằm trong bệnh viện, nghiêng qua liền bắt gặp Hàn Tuấn đang gục mặt nằm kế bên, mũi cay xè, một lần nữa khép mắt lại. Lớp chín năm ấy, cậu cũng mê man rất lâu, tự nhủ với mình đây chỉ là mộng, tỉnh mộng thì hết thảy sẽ tốt đẹp, nhưng không hề. Đến tận giờ sao vẫn ngu ngốc tới độ chỉ biết nằm mơ?
Hàn Tuấn cũng thấy cậu, hắn gọi khẽ: "Lâm Lang?"
Lâm Lang tức giận trở mình: "Cút đi."
Cậu chưa từng ăn nói thô tục, từ "cút" này xem như dữ dằn nhất trong từ điển của cậu rồi. Hàn Tuấn cười bất đắc dĩ: "Bác sĩ nói em bị viêm phổi, giờ vẫn đang sốt đấy, tôi đi thì ai chăm sóc em?"
Lâm Lang tấm tức đáp: "Cùng lắm thì chết, không mượn anh lo."
Người nọ vươn tay xoay đầu cậu qua, hung tợn nói: "Cấm tùy tiện nhắc đến chết biết không."
Lâm Lang bướng bỉnh trừng hắn, mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Hàn Tuấn rốt cuộc vẫn bại trận, cất giọng nhỏ nhẹ: "Đừng quậy."
Lâm Lang nghẹn ngào nói: "Anh thả tôi ra thì tôi không quậy nữa."
Hàn Tuấn bị nhóc con chọc cười, nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều vô hạn. Lâm Lang vừa thẹn vừa ức, trùm kín đầu: "Nhìn gì mà nhìn!"
Trùng hợp có y tá đến, y tá nghi hoặc nhìn Lâm Lang: "Sao lại trùm đầu?"
Lâm Lang vội vàng hé mặt ra, hai má ửng hồng lấm tấm mồ hôi. Y tá mỉm cười: "Vẫn còn giận dỗi anh hai hả? Coi chừng đau ngực đó."
Lâm Lang lườm Hàn Tuấn một cái: "Ổng không phải anh hai em, ổng trông trẻ vậy thôi chứ già khú rồi, là chú em đấy."
Hàn Tuấn yêu chiều gõ đầu cậu: "Lại quậy nữa rồi."
Y tá cười, đổi xong thuốc thì đi ngay. Trong lúc đó, Hàn Tuấn ra ngoài nhận điện thoại, khi về Lâm Lang đã tặng cho hắn cái gáy lạnh lùng. Người nọ dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai cậu: "Em ngoan ngoãn ở yên đây, tôi xuống mua ít đồ ăn cho em."
Lâm Lang vẫn im thin thít, đợi Hàn Tuấn đi rồi mới gọi y tá đi ngang qua cửa vào phòng, cũng chính là người mới thay kim cho cậu ban nãy: "Em tiêm nhiều vậy tốn bao nhiêu tiền?"
Y tá cười đáp: "Anh cậu trả tiền rồi."
Lâm Lang đã sớm đoán được, cậu hỏi rõ chẳng qua vì không muốn mang ơn Hàn Tuấn: "Nhưng em vẫn muốn biết, chị cho em biết được không?"
Lần đầu kêu người lạ là "chị", mặt cậu đỏ hết cả lên. Y tá mỉm cười: "Để chị đi hỏi."
Thực tế chứng minh, tốt nhất đừng nên hỏi viện phí. Giữa thu nhập và chi tiêu hàng ngày, bất luận bạn tính toán chi li và chuẩn bị sớm cỡ nào, thì cái trước vĩnh viễn ít hơn bạn tưởng, cái sau lại luôn luôn nhiều hơn. Khi Lâm Lang nghe miệng hộ sĩ thốt ra con số "tám trăm hai", cậu gần như muốn khóc thành tiếng, nằm trên giường mà trong lòng chất đầy oán hận. Phòng bệnh một người sang trọng như vậy, lại còn kiểm tra này kiểm tra kia, cái nào cũng hệt như rút máu, Hàn Tuấn đang tuyên bố mình nợ hắn đây mà. Càng nghĩ càng thấy thảm, thế là lại thút tha thút thít. Hàn Tuấn trở về, thấy thế thì sợ hết hồn, chắc y tá sợ gánh trách nhiệm, bèn chạy vào giải thích: "Cậu ấy nghe nói anh xài nhiều tiền cho mình nên cảm động phát khóc ấy mà. Tôi bảo này, hai anh em cần gì cự nự nhau chứ, cuối cùng vẫn thương nhau nhất đấy thôi ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Gã đàn ông xấu xa
Novela JuvenilTác giả : Công Tử Ca Thể loại: hiện đại, niên thượng, cường thủ hào đoạt, ấm áp sủng văn, bá đạo phúc hắc biến thái thâm tình công, 1×1, có H, HE Nhân vật chính: Hàn Tuấn x Lâm Lang Nguồn Convert + Raw: Kinzie Tình trạng : 205c + 10 PN ...