Phiên ngoại 1: Hỷ sự

4.8K 184 7
                                    


Tôn bà bà gần đây rất vui vẻ.

Bà ở nhà một mình ngây người hơn nửa năm, thật sự là cô đơn tịch mịch. Nhưng ngay khi sắp tới thời điểm mừng năm mới, ba người Diệp gia đều bình yên vô sự trở lại, không những bọn họ trở lại mà còn mang theo một cô nương xinh đẹp trở về.

Ngay từ đầu Tôn bà bà còn có chút nghi hoặc: "Vị cô nương này là..."

Hoa Cô thích nhất là cướp lời, huống chi chuyện vị "Cô nương" này còn làm cho nàng vô cùng đắc ý, cho nên nàng là người thứ nhất trả lời Tôn bà bà: "Bà bà, đây là con dâu ngoan của ta, bà xem bộ dạng của nàng thật đẹp lại thật biết điều."

Tôn bà bà gật đầu: "Đúng là vậy, nhưng thật ra là, nhưng là..."

"Nếu luận theo bối phận, cũng có thể tính là một nửa cháu dâu của bà!" Hoa Cô hoang toàn không chú ý đến nghi hoặc trên mặt Tôn bà bà, tự mình nói: "Ai nha, bà không biết chứ, con dâu này, bằng tám nữ nhi!"

"Nhưng là..."

"Bà bà, về sau bà có người làm bạn! Lúc chúng ta không có nhà, như vậy sẽ không còn một mình!"

Hoa Cô nói vui vẻ, Lưu Trưng lại có chút bực mình, nguyên lai, ở trong lòng mẹ nàng, Tôn bà bà trước kia ở nhà đều là "một mình". Nữ nhân của mình cũng không tính là nữ nhân, rõ ràng ngay cả "Nhân" cũng không tính đi? Đương nhiên, biết nữ chi bằng mẫu. Hoa Cô liếc mắt một cái, sau đó lập tức nhìn ra oán khí của nàng, lại nói: "Ngươi đương nhiên không tính 'nhân'! Ở với ngươi cùng một chỗ, còn không bằng nói chuyện với cái cọc gỗ đâu."

Nam Cung Nhã xì một tiếng liền nở nụ cười.

"Ai nha, không đúng nha. Tiểu Nhã Nhã, ngươi như thế nào lại nhìn trúng nàng, người ngay cả cái cọc gỗ cũng không bằng đây?" Hoa Cô đột nhiên kinh dị nói: "Ngươi sẽ không phải là ...Nhẫm lẫn cái gì đó đi?"

Diệp Lâm Phong thật sự nghe không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Ăn cơm trước đi, mấy tháng nay nay ta đều chưa được ăn no."

Tôn bà bà vội vàng đứng lên: "Ta sau khi nhận được thư, đã lên trấn một chuyến, chuẩn bị thiệt nhiều đồ ăn, đều nhanh đi xuống ăn cơm, có chuyện gì chậm rãi nói. Trưng nha đầu, mang theo vị..."

"Bà bà, cháu gọi là Nam... Nhã." Tên Nam Cung Nhã không thể dùng, nàng thật ra nhớ tới lúc còn ở Linh Tà thôn đã dùng qua cái tên giả này, bỏ một chữ "Cung", cũng không coi là khó nghe. Như vậy về sau, dứt khoát kêu Nam Nhã đi. Nam Cung Nhã trong lòng có chủ ý, liền hướng Tôn bà bà cười nói: "Bà bà kêu cháu là tiểu Nhã đi."

"Hảo hảo hảo, tiểu Nhã ngươi mau ngồi xuống ăn cơm."

Tôn bà bà tuy rằng cũng thích vị cô nương thoạt nhìn hòa khí lại xinh đẹp "Nam Nhã", nhưng trong lòng đối với thân phận "Cháu dâu" vẫn là có chút khó hiểu. Hoa Cô căn bản là không có nhi tử, lấy từ chỗ nào ra con dâu? Tôn bà bà nói thầm mấy lần trong lòng, nhìn Lưu Trưng kéo Nam Cung Nhã ngồi xuống, bà cũng tiện ngồi ở bên cạnh Lưu Trưng.

"Trưng Nha đầu." Tôn bà bà nhỏ giọng hỏi nàng: "Tiểu Nhã rốt cuộc là..."

"Là nương tử chưa xuất giá của con."

[BHTT - Edit][Hoàn] Diệp quải đông nam chiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ