Quyển 2 - Chương 34

861 41 3
                                    

Câu hỏi kia, rốt cục hôm đó Tiếu Khuynh Vũ chỉ yên lặng, không có trả lời.

Mãi cho đến thật lâu sau, cho đến khi xương cốt cả hai đã hóa thành tro bụi, cho đến khi cơ nghiệp phồn hoa thịnh thế đã tiêu tán, cho đến khi biển rộng hóa nương dâu... Cho đến khi hậu thế lật lại thiên sử nghìn năm truyền kỳ này, trí óc như được nguyệt quang soi dẫn, mới có thể thấu hiểu tường tận đến từng chân tơ kẽ tóc cái đáp án lẽ ra đã được bao phủ vĩnh viễn một lớp bụi thời gian ấy...

Vết thương của Phương Quân Càn hồi phục rất mau, chẳng mấy chốc đã có thể tót ra thao trường, mạnh mẽ như rồng như hổ, cùng bảy tám binh lính giao đấu mà vẫn giành được toàn thắng.

Qua mấy ngày, thánh chỉ đến. Ngoài vài ba câu biểu dương lấy lệ không mất tiền thì thực tế, một chút thành ý tưởng thưởng cũng không có. Trong thánh chỉ, tựu trung chỉ hạ lệnh cho Phương Quân Càn cứ ở yên mà giữ Bát Phương Thành, không có mệnh lệnh thì không được tự ý hồi kinh.

Phương tiểu hầu gia biết Hoàng đế đã bắt đầu úy kỵ hắn. Cũng đúng, binh quyền đang trong tay ta, hùng bá lẫy lừng một phương, Gia Duệ đế kia tính tình đa nghi, lại hay đố kỵ, làm sao không khỏi lo lắng khẩn trương như gặp cường địch? Nhưng đến giờ phút này, Đại Khánh vẫn cần phải dựa vào ta để trấn thủ biên quan, hoàng thất tạm thời vẫn chưa thể chối bỏ mình được. Huống chi, ta vừa lập đại công hiển hách, Gia Duệ đế cũng không ngu đến mức tự nguyện để sử sách lưu lại cái thứ ô danh 'Tự hủy Trường thành' (1) cho hậu thế nguyền rủa đến thiên thu.

Bản thân ta thì đày đi biên quan, ở kinh thành dùng phụ mẫu ta làm con tin ngăn trở, lão thực sự đã nắm được điều cố kỵ làm cho ta không dám manh động, quả nhiên không hổ danh là một lão hồ ly đã thành tinh cả ngàn năm!

Cứ từ đó mà chiếu xuống, Thái tử Phương Giản Huệ thật đúng là tiếp thu bắt chước cha già hắn quá tốt.

Nhưng Phương tiểu hầu gia cũng chẳng lấy đó làm cái gì bất mãn, trấn thủ thì trấn thủ chứ! Bổn hầu ở Bát Phương Thành này tự do hô phong hoán vũ, xưng hùng xưng bá, hùng cứ một phương cũng thật sự là quá thỏa nguyện, quá toại ý rồi.

Sau trận chiến, cả Đại Khánh thở phào nhẹ nhõm...

Chiến tranh, rốt cuộc đã kết thúc...

Phương tiểu hầu gia bâng khuâng nhìn ngón tay dài mảnh mai thanh nhã nhón quân cờ cùng đôi mắt thanh khiết trầm tĩnh của Vô Song công tử: "Rốt cuộc đã xong!"

Sóng mắt Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng chuyển lưu, hạ cờ: "Đúng vậy, đã kết thúc rồi!"

Sau 'Chấn hùng đại chiến', Thiên Tấn cùng Hung Dã e rằng trong ba năm tới cũng không kịp hồi phục thực lực mà cử binh xâm phạm.

"Khuynh Vũ, Thánh chỉ đã hạ, bổn hầu sợ không thể quay về kinh..." – Hắn vẫn giữ lối đánh thọc sườn, ngập ngừng nhắc nhở y.

Tiếu Khuynh Vũ thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên: "Tiếu mỗ có dự cảm sâu sắc chuyện chẳng lành!"

"Khuynh Vũ!" – Phương Quân Càn lo sợ bất an nói, "Huynh đồng ý ở lại Bát Phương Thành này giúp đỡ ta không?"

Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ