Trường phong vạn dặm, bụi cuốn đất tung.
Một trận vó ngựa rầm rập từ xa dội lại, càng lúc càng gần, người đi trên quan đạo nghe tiếng vó câu ai ai cũng hiếu kỳ quay đầu, nhìn về phía cuối con đường.
Hai con ngựa một tuyền đen một trắng muốt, tựa mây đen cùng tuyết trắng đồng thời tương ngộ, cùng nhau song hành, vun vút vụt qua, vó ngựa nện cồm cộp trên mặt đường như ầm ầm khua chiêng gióng trống chấn động cả trời xanh.
Một thoáng kinh hồng, vừa trấn tĩnh liền thấy hai nam nhân phong tư hiên ngang lỗi lạc trên lưng ngựa. Bạch y phiêu bồng, hồng tụ phần phật tức thì vút qua, những người đi đường chỉ còn biết thẫn thờ dõi theo cảnh tượng tuyệt trần diễm lệ ấy dần xa rồi mất hút phía chân trời.
Thảo nguyên nhấp nhô lượn sóng theo địa hình tựa như một mỹ nhân trong tư thế nằm ôn nhu uyển chuyển, phô bày những đường cong tuyệt mỹ của tạo hóa giữa đất trời, làn da như được phủ một làn lụa ngắt xanh mềm mại mịn màng, trải rộng bát ngát bao la, vô cùng vô tận.
Một dòng sông nhỏ trong veo dịu dàng uốn quanh triền cỏ, ánh sáng mặt trời phản chiếu mặt nước biếc lấp lóa lung linh, tựa ánh ngọc rực rỡ tỏa ra từ những viên minh châu được đính tinh xảo trên một chiếc thắt lưng bằng lụa dịu dàng ôm lấy thảo nguyên.
Hai con tuấn mã một trắng một đen thong thả nhàn nhã song song tản bộ, trên lưng, Tuyệt thế song kiêu cũng chuyện trò vui vẻ đủ thứ chuyện trên đời.
"Tán gẫu mãi cũng chán," – Vô Sông công tử đột nhiên đề nghị, "Chi bằng hai chúng ta so tài một trận, thế nào? Ai cưỡi ngựa chạy đến bờ sông trước người đó thắng."
"Khuynh Vũ, huynh chỉ mới tập cưỡi ngựa chưa đầy một tháng đó!" Hoàn Vũ đế ngạo nghễ trên lưng ngựa, cố ý dài giọng chọc tức, "Huynh chắc chắn muốn thi cưỡi ngựa với ta thật chứ?"
Vô Song công tử mỉm cười, thanh nhã tuyệt trần: "Tiếu mỗ chỉ biết 'thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam' (1) thôi."
Phương Quân Càn nheo nheo đôi mắt đào hoa tà mị, ra vẻ khiêm nhường, cung tay: "Dũng khí thật đáng khen." Có nên khen y một câu 'nghé con không biết sợ cọp' không nhỉ?
Vô Song công tử kéo cương ngựa, ngữ khí chẳng có vẻ gì tức giận cũng chẳng có vẻ gì ôn nhu, hàm ẩn khí khái anh hùng, kiệt ngạo bất tuân: "Thế nào, dám không?"
Phương Quân Càn lơ đễnh nhếch chân mày, trong vẻ biếng nhác cố hữu lại có vẻ tự phụ không nói thành lời: "Tận lực phụng bồi!"
Dường như cũng hưởng ứng với chủ nhân, con ngựa ô dưới chân bỗng nhiên ngửa đầu hí vang, thật sự chẳng hề có khái niệm gọi là đem kẻ đồng loại xinh đẹp bên cạnh để vào trong mắt, chứ đừng nói là xem ra gì.
Bạch mã của Tiếu Khuynh Vũ cũng không vừa, đáp lại ngay thái độ khiêu chiến của nó, tiếng rít trầm đục cộng với lòng kiêu hãnh vút cao lên, như muốn xé toạc cả mây trời.
"Saaa!!"
"Saaa!!"
Hai cái miệng của Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ đồng thanh quát lớn, hai tia chớp một đen một trắng lập tức lao nhanh về phía trước, như hai mũi tên vun vút thoát khỏi dây cung!

BẠN ĐANG ĐỌC
Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa
RomanceTÁC GIẢ: THƯƠNG HẢI DI MẶC TRANS: QUICK TRANS TAO EDITOR: NHƯỢC THỦY BETA: NHƯỢC THỦY & YÊN Thể loại: Cổ đại https://chiekokaze.wordpress.com/do-thu-quan/chinh-van/ Độ dài: 198 chương Tình trạng bản gốc: hoàn Tình trạng bản edit: hoàn Notes: Vẫn...