Chap 12: Chị, chị có khỏe không?

593 25 1
                                    

Một hình bóng quen thuộc như lại tưởng là xa lạ. Một người con gái mặc một chiếc váy ngắn màu xanh dương làm tôn lên làn da trắng ngần của cô.

-Chị....-Nhân Mã ngạc nhiên chỉ tay về hướng một hình bóng quen thuộc đang từ từ đi xuống.

-Đã lâu không gặp.-Nhân Kỳ nhìn chằm chằm Nhân mã.

" Đã lâu không gặp". Đúng rồi, mười năm rồi nhỉ???

Nhân Mã nghe vậy thì cười, bỗng cô chạy lại ôm chầm lấy Nhân Kỳ.

-Chị, em rất nhớ chị? Chị có khỏe không???-Nhân Mã vừa khóc vừa nói.

-Ngoan đừng khóc, chị khỏe.-Nhân Kỳ ngượng ngùng vuốt tóc Nhân Mã. Lâu rồi cô không làm vậy nên có một chút ngượng.

-......-Nhân Mã không nói gì chỉ ôm lấy Nhân Kỳ ngày một chặt hơn. Sợ Nhân Kỳ sẽ đi thêm một lần nữa, bỏ rơi cô.

-Nhân mã.....-Bà Nga nhìn cảnh này thì trong lòng cảm thấy chua sót.

-Mẹ...-Nhân Mã nghe thấy có ai kêu tên mình thì ngoảnh đầu lại, nhì thấy một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi nhưng trông bà vẫn đẹp như ngày nào, chỉ có điều do làm việc vất vả nên khuôn mặt đã có thêm nhiều nếp nhăn.

Nhân Mã ôm chầm lấy mẹ của mình.

-Con nhớ mẹ lắm??-Cô vừa nói vừa ôm chặt lấy Bà nga.-Mẹ đừng đi, bỏ lại Nhân Mã nữa nha???

-Ukm, mẹ sẽ không đi nữa. Nếu có đi cũng sẽ dẫn con theo.-Bà Nga vừa khóc vừa nói.

Sau một hồi gặp gỡ, thì mọi người cũng đã vào bàn ăn để dùng bữa tối.

-Sao này, hai người định quyết định như thế nào?-Ông Hoàng ngồi ở ghế chủ tọa nói.

-Mua một căn nhà ở đây, rồi dọn vào sống. Nhân Kỳ cũng sẽ tiếp tục học ở đây.-Bà Nga từ tốn trả lời, nói xong thì quay sang nhìn Bà Mẫn vẻ thăm dò.

-Hay quá, vậy bây giờ con có thể được gần hai người rồi.-Nhân Mã vui sướng nói.

-Ăn cơm đi, nói nhiều quá.-Nhân Kỳ nói xong thì gắp cho Nhân Mã một cục thịt.

Nhân mã thấy thế thì cười tươi. Lâu lắm rồi cô không được cười như vậy rồi. Nếu đây là một giấc mơ, thì cô mong là mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.

-Nếu chị có khó khăn gì thì chị có thể nói với em.-Bà Mẫn nói với vẻ dịu dàng.

-Ukm.-Bà Nga lạnh lùng nói.

Cả nhà ăn cơm xong thì tự hợp lại phòng khách.

-Hôm nay, mọi người ngủ lại nhà đi.-Bà Mẫn lên tiếng đề nghị.

-Ukm cũng được.-Bà Nga tỏ ra thờ ơ nói.

-Vậy, chị Linh lên dọn hai phòng khách đi.-Bà Mẫn lên tiếng nói với bà quản gia.

-Không cần đâu. Ngày mai con còn một bài kiểm tra nên con phải về KTX để học đây.-Nhân Mã nói xong thì cười, chào tạm biệt cả nhà rồi đi về. Cô không muốn tài xế chở về nên đã tự đi bộ từ Biệt thự Mã Kỳ đến KTX.

Cô thật sự muốn ở một mình ngay bây giờ. Cô vẫn còn chưa tin chuyện gì đã xảy ra vào chiều ngày hôm nay. Mẹ và chị của cô đã về sao mười năm xa cách. Cái suy nghĩ cứ lẩn vẩn quanh đầu Nhân Mã. Cô vô thức đi bộ đến công viên, nơi mà ba cô đã từng cùng cô và Nhân Kỳ vui chơi. Cô còn nhớ, ông còn mua kem cho cô và Nhân Kỳ cùng ăn nữa. Đúng rồi, đã lâu lắm rồi, cô không còn được như vậy nữa, từ khi ba cô cưới thêm một người phụ nữ khác. Ông Hoàng không còn quan tâm như trước nữa, suốt ngày chỉ biết quan tâm chăm sóc cho người vợ mới và thằng con trai cùng cha khác mẹ này.

(Nhân Mã - Thiên Yết) Tuổi thanh xuân của tôi và bạn.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ