Bạch Ngọc Đường vừa trở về phủ đã vội gọi tất cả mọi người lại kể chuyện Bao Chửng vì ở trong đại lao mà phát rồ ( đúng kiểu biết một nửa kể lại gấp 10 :v )
Bàng Tịch :" Không thể nào , mới hôm qua ta vào thăm hắn hắn vẫn còn rất tỉnh táo mà sao hôm nay lại phát rồ được chứ "
Bạch Cúc Hoa :" Không lẽ Lữ Linh Chi kia cho Bao đại nhân ăn phải dược gì đó rồi chứ ?"
Triển Chiêu :" Bao đại nhân đến nhìn thức ăn cô ta làm còn không có lấy một lần thì làm sao có chuyện ăn vào mà trúng dược "
Bạch Cúc Hoa :" Ngươi nói cũng phải ... "
Lư Phương :" không hạ dược vào thức ăn được nhưng trong nước uống thì có thể chứ "
Hàn Chương :" Đại ca nói phải ... vậy không lẽ... "
( lời tác giả - tức là tui : Anh Chuột bị di truyền bệnh hoang tưởng từ mấy vị đại ca này đây :v )
Công Tôn tiên sinh :" Theo ta thấy thì đại nhân chắc chắn đã nghĩ ra kế gì đó để thoát khỏi đại lao rồi , chỉ là ngài ấy đang bày trò thôi "
Từ Khánh , Tưởng Bình :'' Sao tiên sinh có thể đoán chắc như vậy ?"
Công Tôn Tiên Sinh :" Thứ nhất Lữ Linh Chi rất yêu đại nhân , cho dù có hạ dược cũng chỉ là thuốc mê là cùng , không thể có chuyện hạ những thứ độc dược làm ảnh hưởng đến thần kinh khiến đại nhân phát rồ . Thứ hai , ta quá rành đại nhân nhà này rồi , trong đầu ổng lúc nào không có ba cái ý tưởng điên khùng chứ . Ta thấy , mọi người bây giờ nên ngồi chờ tin tốt thì hơn , đừng lo lắng nữa "
Bàng Tịch nghe vậy cũng lấy làm an tâm phần nào , bèn khuyên mọi người về phòng nghỉ ngơi sớm . Tiểu Ân , Bảo Nhi mấy ngày nay đã không thấy phụ thân liền quấn lấy Bàng Tịch mà hỏi tới :" Mẫu thân , phụ thân bỏ đi đâu rồi :( , chúng con nhớ phụ thân quá "
Bàng Tịch :" Phụ thân các con có việc chính sự quan trọng cần phải nói với Hoàng Thượng , mấy ngày nữa sẽ về , các con đừng lo . Nghe lời ta đi ngủ sớm đi ah " . Khuyên bọn trẻ là thế , nhưng ai biết được Con Cua nhớ Bánh Bao hơn cả . Từ ngày Bánh Bao bị nhốt trong đại lao , không đêm nào Bàng Tịch ngủ ngon giấc cả , vì sao ư ? Chính là vì Cua hồng đã quen rúc trong lòng ai kia rồi , không có hắn ôm ngủ thì Cua không tài nào chợp mắt được . Thế là lại một đêm thức trắng .
Sáng hôm sau , Bao Chửng thức dậy từ rất sớm , ăn uống xong xuôi , hắn lại tiếp tục vở kịch của mình . Lữ Linh Chi lại đến đại lao , cốt là để thăm Bao Chửng đồng thời xem hắn đã ăn thức ăn mà cô để lại chưa . Vừa tới cửa , cô ta đã hỏi hai tên thị vệ :" Thế nào rồi ? Bao đại nhân đã chịu ăn chút gì chưa ?"
hai tên thị vệ :" Sau khi tiểu thư đi thì đại nhân cũng không thèm đụng đến , nằm bất động từ tối qua đến giờ rồi ạ "
Linh Chi :" Nằm bất động ? Hai tên ngu này sao không báo cho ta biết sớm "
Cô ta chạy vội đến nhà lao , ra lệnh cho hai tên thị vệ mở cửa ngục . Cửa ngục vừa mở , Lữ Linh Chi liền đến gần lay Bao Chửng , kêu cách nào cũng chỉ thấy người kia nằm bất động , hơi thở yếu ớt ( thôi thôi , cho anh về làm diễn viên đua giải Oscar được rồi ) . Quá sợ hãi , cô vội cho người đi gọi đại phu đoạn đưa Bao Chửng về Lữ phủ tịnh dưỡng . Tin tức Bao Chửng nhịn ăn nhịn uống dẫn đến suy nhược cơ thể mà bất tỉnh đến tai Bàng Tịch , hắn liền chạy một mạch đến Lữ Phủ đòi gặp mặt Bao Chửng cho bằng được . Triển Chiêu , Công Tôn tiên sinh và Bạch Ngọc Đường cũng đi cùng .
BẠN ĐANG ĐỌC
Hậu Khai Phong Kỳ Đàm
Fanfictioncâu chuyện kể về một kết cục hoàn toàn khác của Khai Phong Kì Đàm về cp Bao Bàng dựa trên kết thúc do fansub làm , mọi người xem xong kết này rồi hãy đọc truyện nha :3 (https://www.youtube.com/watch?v=pVj9WNYVII0)