Chương 47

3.3K 39 0
                                    

Tin tưởng người khác một cách dàng là điều ngu ngốc nhất, Lệ Trọng Mưu cảm thấy anh nên dạy cô điều đó. Tất nhiên không phải hiện tại, nếu không thì đâu thể khiến cô ngoan ngoãn ngồi cạnh anh chứ.

Lệ trạch nằm trên một hòn đảo nhỏ, thời gian không còn sớm, chiếc trực thăng cất cánh, khung cảnh ngoài cửa sổ dần nhuộm tối, tiếng cánh máy bay quạt vào không khí tạo nên những thanh âm đượm buồn. Lệ Trọng Mưu ghé vào tai cô thì thầm: “Chúng ta sẽ ở trên đảo hai ngày tới.”

“…”

“Khi giao tiếp sẽ phải chơi golf, anh sẽ dạy em vài kĩ thuật cơ bản, sau này nhất định có tác dụng.”

Ngô Đồng không biết do sự dao động của máy bay hay do khoảng cách giữa hai người quá gần làm cho cô càng sầu não, không muốn nói thêm bất kì lời nào.

Quả thực anh đã biến cô thành một đứa nhóc vắt mũi không sạch, mặc cho anh điều khiển trong lòng bàn tay.

Trước kia anh không phải thế này, anh từng cười cô, từng khiến cô đau khổ. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn bây giờ, làm cho cô thu trái tim mình lại, dùng cách nào cũng khó mở được nó ra.

Đột nhiên bàn tay nóng lên, Ngô Đồng giật mình vội rụt tay về, bắt gặp đôi mắt Lệ Trọng Mưu – anh cầm tay cô, ý bảo: “Tới nơi rồi.’

Đúng là anh muốn bức cô phát điên mà!

Chiếc trực thăng đỗ trên bãi cỏ, cảnh sắc bên ngoài quá lộng lẫy, bờ biển dài đan cũng những hàng cây xanh vẽ nên khung cảnh đẹp tuyệt vời nhất.

Ngô Đồng ngây người nhìn ngắm, Lệ Trọng Mưu đã dẫn cô xuyên qua hành lang.

Cô không thuộc về thế giới này, Ngô Đồng luôn luôn khắc ghi điều đó, thế nhưng đôi chân cô vẫn phải bước vào.

Người giúp việc báo cậu chủ nhỏ đang chơi ở bể bơi không chịu ra đây, Lệ Trọng Mưu buông tay cô, nói: “Em ra đó trước đi, lát nữa anh tới tìm hai người.”

Chắc anh đến chỗ mẹ mình, Ngô Đồng nhìn anh lên lầu, cô được đưa tới bể bơi.

Khi Ngô Đồng gặp Đồng Đồng mới chợt nhận ra, thằng bé chơi vui đến quên hết cả trời đất, mà ở bể bơi không chỉ có mình Đồng Đồng, còn có mấy người bạn mới của con. Đồng Đồng đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh mới, có thể bắt đầu cuộc sống mà không cần có cô bên cạnh. Ngô Đồng không biết mình nên vui hay nên buồn.

Thấy mấy đứa nhóc ẫm ĩ, cô không muốn làm phiền nên đứng cùng người giúp việc ngắm con trai.

Đồng Đồng quơ tay trong nước: “Mẹ ơi! Mẹ mau thay áo tắm đi, chốc nữa có sóng biển đấy, thích lắm!”

Mấy đứa nhóc khác thậm chí không thèm sợ cô, thấy cô xấu hổ không xuống, chúng ồ ạt bơi vào bờ, hất nước lên người Ngô Đồng. Thoáng chốc cô ướt sũng, cô bé tóc vàng mắt xanh đứng gần cười tít mắt. Con trai cô chẳng giúp cô thì thôi, lại còn hò hét cổ vũ từ xa.

Người giúp việc nghe theo yêu cầu của Đồng Đồng, dẫn Ngô Đồng đi lấy áo tắm. Nghĩ đến cảnh mình cùng một đám nhóc nghịch nước, cô lắc đầu, mở cửa tủ, vô ý rút ra một chiếc áo.

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch SắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ