Chương 68

4.2K 50 0
                                    

Ngô Đồng khó chịu nôn khan, chị dâu Duy Giai Giai bên cạnh thấy vậy vội chạy vào bếp, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô vẫn nôn khan, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn một chút, bỗng mặt cô trắng bệch, Ngô Vũ rất lo lắng cho em: “Em không thoải mái à?”

Ngô Đồng lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Cô thất thần trở lại phòng khách, trên mặt đầy vẻ lo âu. Gọi điện cho con, cô đồng ý đến cuối tuần sẽ quay về HongKong, Đồng Đồng rất hung phấn, không để ý gì nữa.

Đồng Đồng cắn ngón tay tính chuyện làm thế nào giữ chân ba trong ngày cuối tuần, Ngô Đồng dặn dò con đi ngủ sớm.

Cô nhớ lại một chuyện, lập tức lao ra cửa: “Con ra ngoài một lát.”

“Đã trễ thế này còn đi đâu.”

“Mua mấy thứ linh tinh thôi ạ, con đi nhanh lắm.”

Khu dân cư ở nhà họ Ngô đã được tu sửa nhiều lần, mọi cơ sở vật chất đều đầy đủ. Ngô Đồng đi bộ không lâu liền thấy biển hiệu của hiệu thuốc.

Năm đó lúc mang thai Đồng Đồng, dấu hiệu không hề sai biệt, kinh nguyệt đã lâu không có, 40 ngày bắt đầu nôn nghén.

Đi đến hiệu thuốc, nhìn ngọn đèn cách đó không xa, sắc màu thật rực rỡ nhưng cũng thật lạnh lẽo. Chồng cô không có ở đây, con cô không ở đây, cô nghĩ như vậy, đột nhiên trái tim trùng xuống.

Thuận đường nên qua siêu thị mua đồ ăn vật, xách mấy túi lỉnh kỉnh mang về để người nhà không nghi ngờ.

Hai lần mang thai đều chỉ có thể lén lén lút lút như vậy, Ngô Đồng hoài nghi không biết trên đời có tồn tại người phụ nữ nào giống như cô không.

Ngồi trên nắp bồn cầu nhìn chằm chằm que thử thai, mỗi giây trôi qua đều là sự dày vò.

Hai vạch đỏ chói, dương tính, đúng… có thai rồi.

Đêm khuya thanh vắng, người trong nhà đã ngủ say, Ngô Đồng ra khỏi phòng vệ sinh tắt đèn, trong lòng đã nguội lạnh. Lần này, dù làm thế nào cũng không điều chỉnh tâm trạng được.

Khiếp sợ và do dự, cô không muốn thừa nhận, bao nhiêu tủi thân chồng chất trong lòng, tích lại càng ngày càng nhiều, rốt cục cũng vỡ òa ra.

Ngô Đồng vỗ nước lạnh lên mặt, giả vờ thản nhiên trở về phòng, di động nắm chặt trong tay, dựa vào cửa phòng, cô chậm rãi nhấn số riêng của Lệ Trọng Mưu.

Người kia còn là chồng của cô, nhưng trong lòng lại chẳng có chút gì ngọt ngào hay chờ mong, trừ bỏ thấp thỏm, còn vang lên giọng nói: có khi nào anh sẽ không nghe máy lần nữa? Anh đã tàn nhẫn đến vậy, thì thêm bao nhiêu lần cũng có sao đâu.

Nhưng lần này điện thoại đã thông.

Hai bên im lặng, giống như chỉ định nghe tiếng hít thở của nhau.

Ngô Đồng không biết cô có thể nói gì, mũi tắc nghẹn, cô nói chuyện đứt quãng, thều thào đến mức chính mình cũng không nghe rõ: “Ngày mốt em quay về HongKong, chúng ta gặp nhau một lần đi, có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch SắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ