Đường về nhà còn xa*

124 11 0
                                    

linkid / Tháng Mười Hai 8, 2017

Mỗi tối, như thường lệ, tôi về nhà sau giờ làm việc và không ngừng mong đợi khoảnh khắc được đặt lưng xuống chiếc ghế gấp quen thuộc. Quần áo vứt tứ tung vì tôi quá bận để dọn chúng và cũng chẳng còn tâm trí nào để sờ vào. Có lẽ tôi sẽ để đến cuối tuần, sau khi thức dậy từ  một giấc ngủ dài, tôi sẽ dọn dẹp một chút.

Chồng tôi cũng về sau tôi khoảng 10 phút. Như thường lệ, chúng tôi bắt tay vào nấu bữa tối. Anh ấy vẫn cười nói bình thường, vẫn ăn và xem phim cùng với tôi. Rồi chúng tôi tự giải quyết các việc cá nhân, sau đó đi tắm, rồi lên giường ngủ. Tự dưng anh quay ra nói với  tôi, nếu bây giờ biến mất được ngay thì cũng hay nhỉ.

Tôi giật mình, hóa ra trước giờ không phải mỗi mình tôi vật lộn với chứng bệnh tâm lý. Mà anh cũng vậy. Anh luôn là chỗ dựa của tôi. Tôi là một con bé lúc nào cũng lo sợ, run rẩy, nhạy cảm quá mức, mọi thứ chỉ khác đi một tí là hoảng lên. Và lúc đó, anh là tiếng nói duy nhất mà tôi có thể nghe. Như ngọn hải đăng chỉ đường cho tôi giữa bão.

Anh rất bản lĩnh, không biết sợ, và rất thông minh. Là một người rất lý trí và phân tích mọi thứ chặt chẽ, tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Duy chỉ có một điều từ xưa đến giờ vẫn luôn ở đâu đó trong anh, đó là một cái gì đó trống rỗng, và việc anh nhìn nhận mọi thứ luôn ở mặt kia khác với tích cực. Anh luôn nói và sau đó cười rồi giải thích “vì anh nghĩ worst case scenario (trường hợp  tệ nhất) sẽ giúp anh trong mọi thứ”. Cũng có thể, vì anh ấy luôn rất cẩn thận, khi anh ấy đã dự định và lên kế hoạch cho cái gì, nó ít khi chệch ra.

Nhưng giờ tôi mới nhận thấy, rằng sự hoàn hảo đến mức khắc nghiệt ấy đi kèm theo cái giá phải trả. Đó là sự ám ảnh, nỗi sợ những gì không chắc chắn, sợ những thứ không may ập đến. Đó là những nỗi sợ anh không bao giờ nói ra với tôi.

Anh ấy tiếp tục nói về cái chết như một lối thoát thật sự. Nói rằng nếu chết đi mà không đau thì cũng giống như xem phim rạp, khó chịu thì đi ra ngoài; hay tắt TV đi khi nó quá ồn. Tôi đã hiểu ra ngay lúc đó, những luồng suy nghĩ khổng lồ chạy trong đầu anh đã quá ồn ào khiến anh muốn tắt chúng đi. Ngay lập tức.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, và những suy nghĩ trách anh nảy lên trong đầu  tôi. Cả đêm đó tôi không ngủ được. “Tại sao anh lại làm thế với em?” – tôi đã nghĩ như vậy. “Anh từng nói em là cả thế giới của anh, vậy mà bây giờ anh lại muốn bỏ em lại một mình. Tại sao anh lại có suy nghĩ đó. Anh không được phép…”. Thế rồi nghĩ tới đây, chẳng hiểu sao nước mắt tôi ứa ra. Tôi bỗng thấy thương anh hơn nhiều, và cảm thấy anh bỗng dưng thu lại như một cậu bé cần chỗ dựa. Cảm giác tội lỗi vì trách cứ anh khiến tôi không tài nào nằm yên.

Và rồi không hiểu sao có một chút sức mạnh nào đó len lỏi trong tôi, nói rằng bây giờ tôi chính là tảng đá vững chắc sau lưng anh, là ngôi nhà ấm áp để anh dựa vào. Tôi bắt đầu nói chuyện với anh nhiều hơn, cùng đọc sách, xem phim, nghe nhạc, chơi điện tử cùng anh. Ôm anh nhiều hơn. Tôi không một lần nói về chuyện tự tử này nữa. Nếu anh có nói, tôi sẽ bảo, vậy bây giờ anh định làm thế nào. Tôi đi từng bước một để giải quyết. Dù tôi biết chính anh cũng không thể giải quyết mớ suy nghĩ trong đầu mình. Tôi nói về chủ đề này vừa nghiêm túc nhưng cũng nhẹ nhàng, để anh hiểu rằng, dù anh có quyết định thế nào, tôi vẫn luôn tôn trọng và yêu thương anh. Mãi mãi.

Vì tôi là vợ của anh ấy. Đơn giản chỉ có vậy.

Đây là nhà của chúng tôi, và cơn trầm cảm ấy đang đến để lấy anh ấy đi. Tôi sẽ không cho phép chúng. Tôi sẽ bảo vệ và ở cạnh anh cho dù bản thân tôi cũng còn đầy sự bất ổn.

Bạn thấy đấy, không phải ai trầm cảm cũng là phải có một cuộc sống đau khổ tuyệt vọng bế tắc. Những chuyên gia, những nhân viên cấp cao, những học giả hay người nổi tiếng đều có thể mắc chứng bệnh này. High functioning depression  – hay còn gọi là trầm cảm chức năng cao, là chứng trầm cảm ở những người có địa vị tốt, thành đạt và thông minh. Nó là một sự thay đổi bất thường trong não bộ cũng giống như những bệnh khác trong các cơ quan khác mà thôi.

Cần nhiều hơn sự thấu hiểu cảm thông, đó là sự kiên trì và tình yêu thương. Đó là liều thuốc cực kỳ mạnh, là điều có thể giúp người trầm cảm có ý định rời bỏ thế giới này suy nghĩ lại. Nó có thể không hiệu quả với tất cả, nhưng nếu thử được, thì bạn hãy thử.

Dù đường về còn thật xa, nhưng tôi sẽ đưa anh ấy về nhà.

Tôi chắc chắn sẽ đưa anh ấy về nhà.

Bài và ảnh: KLinh

(*) Tiêu đề dựa trên bài hát “Home is far away” của Epik High

“A long way to go
But there are no taxis
And it feels like it’s gonna rain
The weight of today on top of my sagging shoulders
I wanna put it down for a moment
Home is far away”

*Link:
https://beautifulmindvn.com/2017/12/08/duong-ve-nha-con-xa/

Depression (Trầm cảm) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ