Tớ xin lỗi vì tất cả những lần trầm cảm và rối loạn lo âu đã biến tớ thành một đ

224 12 1
                                    

*Tớ xin lỗi vì tất cả những lần trầm cảm và rối loạn lo âu đã biến tớ thành một đứa bạn không ra gì

linkid / Tháng Tư 21, 2017

Từ khi bắt đầu nói thật về sức khỏe tâm lí của mình, tớ nhận ra các mối quan hệ của tớ cũng thay đổi – phần lớn theo chiều hướng tốt hơn.

Mọi người tin tưởng lẫn nhau hơn. Có thể bàn về những vấn đề to lớn hơn. Giờ đây, khi tớ đã chịu mở lòng, thì những người xung quanh tớ cũng vậy.

Và thế là tớ nghĩ về biết bao nhiêu thời gian tớ đã không-phải-là-một-đứa-bạn-tốt khi tớ không nói thật ra rằng tớ phải chiến đấu với chuyện gì (nghĩa là bệnh trầm cảm, rối loạn lo âu, các cơn hoảng loạn, và những suy nghĩ ám ảnh).

Tớ muốn nói rằng, tớ xin lỗi.

Tớ xin lỗi vì tất cả những lần tớ không trả lời tin nhắn của cậu, vì tớ suy nghĩ quá nhiều về việc phải nhắn gì, để rồi rốt cuộc quyết định rằng lờ luôn cậu đi chắc sẽ khiến cậu ghét tớ ít hơn là để cậu phải chờ vài tiếng đồng hồ cho một tin nhắn. Tớ xin lỗi vì đã từ chối những cuộc gọi của cậu, vì tớ sợ phải nhận rằng ừ, cậu đánh thức tớ dậy đó, vì 3 giờ chiều Chủ Nhật rồi mà tớ vẫn còn đang nằm trên giường.

Tớ xin lỗi vì đã hủy bao nhiêu kế hoạch vào phút chót, vì khi đã chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi quá sớm, thì chứng rối loạn lo âu của tớ lại nhảy vào, nhắc tớ nhớ đến bao nhiêu thứ đáng sợ bên ngoài kia.

Tớ xin lỗi vì đã nói dối, vì đã che giấu nhiều chuyện, vì đã giả vờ bị ngộ độc thực phẩm, hay bận chuyện khác.

Và những thứ khác tớ chẳng tự hào gì khi nhắc đến:

Tất cả những lần tớ đã đẩy cậu ra xa, vì tớ không muốn cậu nhận ra tớ đang không là chính mình. Những lần tớ nổi giận vô cớ, khó chịu, và quyết định rằng cách đơn giản nhất là cắt bỏ cậu khỏi cuộc sống của tớ, thay vì mở lòng với cậu.

Những lúc tớ không tập trung 100% vào cuộc nói chuyện của chúng mình, khi tâm trí tớ lang thang nơi khác trong lúc cậu đang kể chuyện – vì tớ mải bận suy nghĩ xem tớ là một con người tồi tệ như thế nào, và tự ám thị về mọi lỗi lầm tớ đã phạm phải.

Những lần tớ tự để mình rời xa các cậu, vì tớ cảm thấy không thể theo kịp các cậu, như đi ra ngoài, hay chạy bộ buổi sáng, hay làm việc gì cùng nhau.

Tớ xấu hổ lắm.

Xấu hổ rằng những thứ đơn giản nhất đột nhiên trở thành không thể, rằng ngay đầu óc chính mình cũng không còn là chỗ an toàn nữa, rằng tớ sợ phải bật đèn, mở cửa, sợ cả tiếng bước chân đằng sau.

Tớ xin lỗi vì đã nghĩ cậu sẽ không hiểu. Tớ xin lỗi vì não tớ bảo rằng, tớ không thể tin tưởng hay nhờ cậy gì cậu đâu, rằng nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra sẽ lại là một sai lầm mà thôi.

Trầm cảm là như vậy đấy – nó trở thành bí mật lớn nhất và là người bạn thân nhất của mình, cùng lúc đẩy tất cả những người khác đi.

Trầm cảm giấu đi con người bạn mà mọi người đều biết và yêu quý. Nó khiến bạn trở nên khó chịu, khép kín, và đột ngột lãnh đạm với tất cả những thứ từng khiến bạn háo hức.

Nó bảo bạn rằng bạn chẳng đáng có bạn bè hay người thân nào cả đâu, và khiến bạn tin tưởng rằng nếu nói với bất kỳ ai suy nghĩ của bạn, họ nhất định sẽ sợ phát khiếp thì thôi.

Vậy cho nên thật sự mở lòng và thổ lộ tất cả – một phần lớn của việc là một người bạn tốt đó, nếu bạn chưa biết – đáng sợ vãi-đái biết chừng nào.

Bạn sợ rằng họ sẽ từ chối bạn. Rằng họ sẽ nói điều gì đấy mà bạn không thể chịu nổi.

Tin tưởng một người đến mức nói cho họ biết bí mật kinh thiên động địa, nặng nề nhất của mình có nghĩa là cho họ một quyền: làm tổn thương bạn hoặc giúp bạn trở nên tốt hơn.

Và để tránh bị như vậy, tớ đã đẩy mọi người ra xa.

Tớ đã đóng kịch rất giỏi. Tớ bảo tớ ổn mà, rằng tớ có chuyện bận đột xuất mỗi khi cậu muốn dành thời gian với nhau, tớ chỉ loanh quanh những chủ đề ‘an toàn’ mỗi khi mình nói chuyện, để tớ không sơ sẩy lộ ra điều gì.

Tớ đã không phải là một đứa bạn tốt, vì tớ đã không phải là chính mình. Tớ đã không để người khác bước vào thế giới của tớ.

Và tớ xin lỗi vì điều đó, bởi vì nó đã phá hủy rất nhiều tình bạn của tớ, khiến tớ mất đi bao nhiêu năm trời mà tớ đã có thể dành nói chuyện với mẹ tớ, người tớ đã luôn giữ khoảng cách để mẹ không nhận ra tớ đang nghĩ gì trong đầu, và không để cho tớ có người bạn nào mới.

Giờ thì tớ đang cố gắng sửa.

Tớ đang học rằng những người tớ quan tâm, cũng quan tâm đến tớ. Họ sẽ không ghét tớ chỉ vì tớ buồn, hay đánh giá tớ vì tớ hoảng sợ – họ chỉ quan tâm rằng tớ ổn.

Tớ đang tập tin tưởng người khác. Tớ đang tập lắng nghe những người tớ yêu thương, thay vì giọng nói tiêu cực trong đầu tớ lải nhải rằng ai cũng ghét tớ và tớ chỉ là cục c*t mà thôi.

Tớ có cần một chút giúp đỡ từ những người trong cuộc sống của tớ để vượt qua một khoảng thời gian không tốt lắm thì cũng không sao cả.

Những người tớ muốn có trong đời không phải là những người bỏ rơi tớ khi mọi chuyện trở nên khó khăn. Họ là những người luôn lắng nghe khi tớ cần, những người mà, bây giờ, biết rằng họ cũng có thể mở lòng với tớ, và là những người giúp tớ giữ tỉnh táo mỗi ngày – nhiều hơn họ nghĩ.

Vậy giờ, khi tớ đã nói xin lỗi xong rồi – mặc dù chắc trong tương lai sẽ có thêm nữa thôi với bao nhiêu tin nhắn không trả lời và kế hoạch bị bỏ dở – tớ muốn nói lời cảm ơn.

Cảm ơn những người đã ở lại bên tớ khi tớ, ngược lại, chẳng phải là một đứa bạn tốt chút nào. Cảm ơn vì đã lắng nghe tớ. Cảm ơn vì đã quan tâm đến tớ.

Tác giả: Ellen Scott

Dịch: Mai Lê

Biên tập: KLinh

 *Link:

https://beautifulmindvn.com/2017/04/21/to-xin-loi-vi-tat-ca-nhung-lan-tram-cam-va-roi-loan-lo-au-da-bien-to-thanh-mot-dua-ban-khong-ra-gi/

Depression (Trầm cảm) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ