No Longer Wanting To Die: Tôi không còn muốn chết

158 3 0
                                    

linkid / Tháng Năm 26, 2015

Vào tháng 1 năm 2012, hai tuần sau khi tôi thanh toán tiền viện phí cho một bệnh viện tâm thần ở Connecticut, tôi đã lên một kế hoạnh để chuẩn bị cho cái chết. Một tuần trong bệnh viện không những không giảm bớt nỗi đau của tôi mà còn xuất hiện ý nghĩ tự tử.

Tại New York, tôi giận dữ lao ra khỏi văn phòng bác sĩ trị liệu của tôi và tuyên bố với họ rằng tôi sẽ không quay trở lại để điều trị thêm nữa – đó là nơi mà tôi nghiêm túc đi theo điều trị trong suốt 30 năm qua. Bởi vì họ làm việc không có hiệu quả.Vậy mấu chốt đây là gì?

Tôi phù hợp với hồ sơ nhân khẩu của người Mỹ tự tử – da trắng, nam giới và bước vào độ tuổi trung niên với tiền sử bệnh trầm cảm. Một nghiên cứu nói rằng: Tự tử có thể di truyền trong gia đình, và tôi có máu tự tử đang chạy trong người. Vào tháng Tư năm 1990, Cha của tôi đã tự sát ở tuổi 49. Một thế hệ trước đó, một người dì của ông cũng mất đi cuộc sống của mình; trước dì của ông, cũng đã có những người khác nữa.

Xấu hổ vì gia đình có lịch sử di truyền về bệnh trầm cảm, không ai trong chúng tôi muốn nói nhiều về bệnh tâm thần.

Ở tuổi thiếu niên, lần đầu tiên tôi đã phải nhập viện vì muốn tự giết chết chính mình. Cha tôi đã đến thăm tôi trong vài ngày. Tôi đã rất cố gắng để chào đón ông với một cái bắt tay thật chặt và ông đã kể một vài câu chuyện cười cho tôi nghe. Ông rõ ràng đã rất lo lắng, quan tâm tôi và nói với tôi rằng ông yêu tôi. Chỉ sau vài năm sau đó, tôi mới được biết: khi ông mới bước vào độ tuổi 20, ông cũng đã phải nhập viện vì bệnh trầm cảm.

Tôi tự lập cho mình một kế hoạch để bắt đầu một cuộc mới sau khi học đại học, giờ đây tôi lại cảm thấy tự tử như một cơ hội để giải thoát khỏi thực tại, là ánh sáng chiếu rọi tôi khi chìm đắm trong tình trạng trầm cảm.

Nhưng tôi đã có một kế hoạch đầy tham vọng để đánh bại trầm cảm. Tôi muốn thể hiện tôi là một người làm việc chăm chỉ, luôn giữ mục tiêu trong đường ngắm mọi lúc và kiếm càng thật nhiều tiền càng tốt. Thành công trong sự nghiệp sẽ là hàng rào đầu tiên để ngăn chặn tôi khỏi sự tuyệt vọng. Song song đó, tôi cũng muốn tìm những bác sĩ thật xuất sắc và trở thành một bệnh nhân tuân thủ theo những gì bác sĩ bảo, uống thuốc với liều lượng hiệu quả tối thiểu meds và bắt đầu liệu pháp trò chuyện [Minimum Effective Dose – Đây là liều lượng tối thiểu để tạo ra hiệu quả mong muốn. Mọi thứ vượt lên trên mức MED là phí phạm].

Và trong suốt một thời gian dài từ tuổi 20 đến 30 của tôi, kế hoạch này đã có hiệu lực.

Sau đó, vào năm 2008, một hợp đồng kinh doanh thất bại, và tôi không thể rũ bỏ sự thất vọng của tôi.

Tôi rơi vào một tâm trạng cùng cực, không quen với việc tiếp tục tồn tại, lún sâu trong tâm trạng đó. Các bác sĩ đã thử các loại thuốc khác nhau, kết hợp các loại thuốc khác nhau, tái đánh giá và đưa ra ý kiến lần thứ hai cho tôi. Liệu trình điều trị bằng liệu pháp Electroconvulsive therapy (ECT) là không hiệu quả với tôi.

[Electroconvulsive therapy (ECT) là phương pháp bác sĩ gây mê bệnh nhân rồi dùng một dòng điện nhỏ kích thích não để thiết lập lại não bộ của chúng ta. Với kĩ thuật gây mê hiện nay, phương pháp này rất an toàn và không dễ sợ như trong phim trước đây của Hollywood. Bệnh nhân ngủ mê và bình thản. Phương pháp này rất mắc tiền nhưng rất hữu hiệu, dành cho những người sau khi dùng nhiều loại thuốc trong vài năm mà vẫn không khỏi. Để có tác dụng lâu (hơn vài năm) thì phải cần điều trị ít nhất 10 lần trong vòng vài tuần] (https://drnamhnguyen.wordpress.com/2012/11/14/benh-tram-cam/ ).

Depression (Trầm cảm) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ