Đức phi đi rồi, Chu Vũ Đế thử mấy lần chuồn êm, nhưng vấn đề là cung nữ được giao nhiệm vụ canh giữ hắn rất có trách nhiệm, mấy lần chỉ đi chưa được vài bước đã bị bế trở về, nửa phần cơ hội cũng không có. Thử hơn mười lần, thân thể của một con chó con đã chịu không nổi, Chu Vũ Đế không còn lựa chọn nào khác, đành bỏ qua lần này.
Cọ hai cái chân trước, hắn nhẫn nại ngồi ở cửa chờ Đức phi trở về. Có Đức phi ở đây, những bất an lo lắng trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều. Tình cảm ỷ lại như thế, ngay từ lần đầu tiên gặp đã khảm tận đáy lòng hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Giờ Tỵ canh ba, Mạnh Tang Du mang theo cung nhân chậm rãi đi tới. Vừa thấy bóng cô xa xa, tròng mắt đen láy của Chu Vũ Đế bừng sáng, kìm lòng chẳng đặng bước tới hai bước, cái đuôi lông xù sau mông hết ngoắc phải lại ngoắc trái, biểu lộ tâm trạng phấn khích của hắn. Nhận thấy mình lại thất thố, Chu Vũ Đế đờ người, đứng nguyên tại chỗ, do dự không tiến tới.
Cùng lúc đó, Mạnh Tang Du cũng thấy được cái nắm nâu nâu bé xíu đứng ở cửa, cô vội đi nhanh hai bước, ôm cái nắm nho nhỏ kia vào lòng, trong giọng nói du dương tràn đầy vui mừng, “A Bảo đang chờ chị về sao? Rất ngoan!”
Chu Vũ Đế cảm giác trán mình đang bị cô gái kia hôn liên tiếp hai cái. Một Đức phi nồng nhiệt dâng trào như vậy hắn chưa từng gặp lần nào. Cô gái này giống như núi lửa, từng tầng từng lớp nham thạch nặng nề lạnh băng đã vây bọc trái tim nóng bỏng ấy lại, không dễ dàng để lộ ra ngoài. Ý thức được điều này, không biết vì sao, tim Chu Vũ Đế co rút từng đợt. Không đau đớn, nhưng có gì đó buồn bã nghẹn lại.
Mạnh Tang Du ôm A Bảo quay trở lại trong điện, thấy lần này A Bảo không giãy dụa, trong lòng nhảy nhót vui vẻ. Cô vuốt ve lưng A Bảo từng chút một, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Trong Cấm cung lạnh lẽo như băng đá này, chỉ có bé con trong lòng là thực sự thuộc về cô, không cần phải lo lắng về chuyện phản bội.
Chu Vũ Đế vừa cảnh báo bản thân chớ trầm mê, vừa híp mắt hưởng thụ âu yếm. Bản năng động vật quá mạnh mẽ, hắn khó có thể kháng cự.
Phùng ma ma pha một ấm trà mang vào, rót đầy cho chủ tử mình một tách, lo lắng trùng trùng mở miệng, “Từ khi tỉnh lại, Hoàng thượng đã tĩnh dưỡng được bảy tám ngày, nhưng sao vẫn còn chưa bắt tay quản lý chính sự, cũng không triệu kiến phi tần? Không phải thân thể đã xảy ra vấn đề lớn? Nếu như thế, Đại Chu chúng ta sẽ rối loạn mất!”
Vẫn còn đang bận rộn đấu tranh với bản năng, chỉ trong nháy mắt, Chu Vũ Đế đã tỉnh táo lại, vểnh tai lắng nghe hai người nói chuyện.
Mạnh Tang Du cầm tách trà đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, không để ý nói, “Phương pháp trị nước của Hoàng thượng mưu trí tài tình, chỉ một thời gian ngắn, triều Chu này không đến nỗi phải loạn. Chúng ta không cần để tâm đến chuyện mất thời gian này, đến thời điểm tất sẽ hiểu.”
“Quan tâm tới Hoàng thượng sao có thể gọi là chuyện mất thời gian? Nương nương, bất kể thế nào người cũng nên gởi một phần điểm tâm cũng được.” Phùng ma ma hơi đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể dùng ngữ khí ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) mà khuyên nhủ, “Người xem, tần phi trong Cấm cung này, ai mà không phái người đi Càn Thanh Cung an ủi mỗi ngày, rồi dược liệu, cháo, hầu bao không ngừng dâng lên. Ngay cả Lý quý phi cũng quỳ bên ngoài Càn Thanh Cung cả buổi, nghe nói vài ngày nay còn chép mấy bản Kinh Phật cầu phúc cho Hoàng thượng. Nương nương, người tuyệt đối không thể thua kém người ta được!”
BẠN ĐANG ĐỌC
Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún - Phong Lưu Thư Ngốc
General Fiction"Cẩu Hoàng đế" được sủng phi "bia đỡ đạn" nhận nuôi, đi theo sủng phi rồi trải qua các loại cung đấu tàn khốc, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu đích thực đời mình. "Cẩu Hoàng đế" sẽ về lại hình người. Đây không phải là truyện cung đấu chính hiệu, tìn...