Khó có lúc được rảnh rỗi, Mạnh Yên đi đến công ty quan sát một vòng, rồi lại đi đến siêu thị kinh doanh vật liệu xây dựng và đa dạng hàng hóa dịch vụ nhìn một chút, siêu thị được mở tại vị trí giao nhau giữa thành phố và vùng nông thôn, cũng tương đối gần chung cư nơi nhân viên công ty đang sinh sống. Công ty cũng đã tuyển được hơn một trăm nhân viên, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ đến ngày khai trương.
Khi đến siêu thị, Mạnh Yên nhìn thấy Tôn Minh Vĩ đang bận bịu chỉ huy mọi người làm việc, cô cũng không muốn làm phiền anh ta nên chỉ chào một tiếng rồi đi loanh quanh chỗ khác.
Đi vòng qua phòng làm việc bên kia gặp ngay Ân Hạo cũng ở đây. Hôm nay, chú ấy cũng đến đây là để xem qua chút sổ sách, cô lập tức vội vàng chạy vào: "Chú Ân, gần đây tiền vốn quay vòng của công ty có gặp khó khăn gì không?" Thực hiện dự án lần này tốn không ít tiền, mấy cổ đông cũng lấy tiền trước đây kiếm được để góp vào dự án rồi.
"Tiểu Yên cũng đến à." Ân Hạo nhìn thấy cô, vội kêu cô ngồi xuống: "Chú liên hệ với ngân hàng làm thủ tục vay nên tiền vốn công ty vẫn có thể quay vòng."
"Nếu như tài chính nhất thời bị thiếu hụt, chú cứ bảo cháu nhé." Mạnh Yên cảm thấy không yên tâm, đây là điều quan trọng nhất không thể để như xe bị tuột xích: "Cháu sẽ bán đi mấy căn hộ không dùng đến."
Ân Hạo cũng biết một chút về tài sản sở hữu của Mạnh Yên, ngay cả căn nhà bọn họ đang thực hiện dự án này cũng là trên danh nghĩa của Mạnh Yên: "Không cần, chúng ta vẫn có thể lo được."
Mạnh Yên thấy yên tâm hơn vì chú ấy là người làm việc rất chắc chắn, sẽ không nói lung tung. Cô nhớ tới vợ của chú ấy liền mỉm cười hỏi: "Thím Ân có khỏe không chú? Thím ấy còn giận chú nữa không?"
Cô nghe nói thím Ân cũng muốn xin vào siêu thị làm nhân viên bán hàng, nhà lại gần ngay siêu thị nhưng bị chú Ân Hạo ngăn cản. Thím Ân tức giận nổi trận lôi đình cãi nhau một trận với chú Ân Hạo.
"Tính tình bà ấy rất nóng nảy, nhưng đến nhanh đi cũng rất nhanh, bây giờ bà ấy hết giận rồi." Ân Hạo cũng không nói gì thêm, chuyện hai vợ chồng ông cãi nhau cũng bị lan truyền trong công ty, cuối cùng cũng đến tai Mạnh Yên. Lời đồn đãi uy lực cũng mạnh mẽ quá đi: "Con trai chú còn quá nhỏ, bà ấy cần phải ở nhà đặc biệt chăm sóc đứa bé, nếu như cũng đi làm thì chuyện thằng bé biết làm thế nào?"
Ông cũng không có cách nào, trong nhà lại không có ông bà mà ông lại chỉ có một đứa con, khó tránh được sẽ quan tâm hơn một chút. Kinh tế trong nhà cũng chẳng khá giả, mấy năm qua số tiền kiếm được cũng không hề nhỏ, có thể dành ra một phần tiền gửi về nhà cho cha mẹ ở quê làm tiền sinh hoạt phí, còn phải giúp đỡ em trai, em gái nữa. Hơn nữa, chi phí cuộc sống trên thành phố cũng tương đối cao, con trai lại muốn đi học, cứ như vậy trong tay làm gì còn nhiều tiền chứ? Chuyện thuê người giúp việc không cần nghĩ đến.
"Vậy cũng đúng, Nam Nam mới có tám tuổi." Mạnh Yên suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Trong nhà cần phải có người chăm sóc cậu bé."
Ân Hạo suy tính cũng có đạo lý, cậu bé mới học tiểu học năm nhất, cần phải có người chăm sóc. Cũng không thể tùy tiện đưa cho người khác đưa đón, người nhà đưa đón chăm sóc là yên tâm nhất. Bây giờ đều là dòng độc đinh, quý giá lắm.
"Chính những lời nói này làm cho bà ấy nổi giận, nhưng vì con trai nên cũng suy tính lại." Đột nhiên Ân Hạo nghĩ đến một chuyện đúng dịp nên nói luôn: "Đúng rồi, tiểu Yên, chúng ta muốn chuyển chỗ ở mới."
Nhiều người như vậy chuyển đi cũng là chuyện phiền toái. Ân Hạo biết Mạnh Yên có một số căn nhà vẫn còn để trống, chi bằng thương lượng trước với cô để cho bọn họ có nơi ở.
Trong lòng Mạnh Yên tính toán cũng đã đến lúc rồi: "Vậy cháu sẽ thu xếp cho mọi người chỗ ở khác, Chú Ân, công việc di chuyển này chú hiểu biết bao nhiêu?"
Qua mấy năm cùng nhau làm việc, cô thấy rất tin tưởng chú Ân Hạo. Chú là người có tình nghĩa, luôn bảo vệ mọi người trong công ty, là người luôn tận tụy với công việc không chút tham lam. Có một số chuyện cô không tiện đứng ra chỉ có thể bên cạnh tư vấn được thôi.
"Về cơ bản chú cũng hiểu một chút." Cá tính Ân Hạo mặc dù rất thẳng thắn nhưng hiểu biết rất sâu rộng.
Mạnh Yên nở nụ cười tươi: "Vậy chuyện phá bỏ và di chuyển đi nơi khác cháu giao cho chú toàn quyền phụ trách xử lý, bình thường cháu cũng không có thời gian rảnh để làm việc này." Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chú Ân là người phù hợp nhất.
Ân Hạo gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề, hiện tại chú có quen Thị trưởng Triệu, đến lúc phát sinh vấn đề gì ông ta sẽ mở cho mình một con đường để chuẩn bị." Đối với việc gia đình ông và mọi người được ở miễn phí trong những căn nhà của Mạnh Yên có cảm giác như thiếu nợ cô một ân huệ lớn, luôn muốn báo đáp lại. Bây giờ có cơ hội này, đương nhiên việc cần làm là phải làm không nhường ai.
"Vậy thì hay quá, tất cả đành phải làm phiền chú." Mạnh Yên nghe những lời này cũng biết được chú Ân Hạo đã có những dự tính gì, cảm thấy yên tâm để chú đi xử lý công việc.
Quả nhiên chú Ân Hạo xử lý công việc rất thỏa đáng, dựa theo chính sách 1 : 2 tỷ lệ đổi phòng. Có điều Thị trưởng Triệu cũng giúp một chút, tăng thêm 0.5 % tỷ lệ, cứ như vậy cũng có thêm mấy gian nhà.
Vị trí của chung cư mới không xa lắm, cũng khá gần trung tâm thành phố, những căn nhà đều được xây mới. Mạnh Yên đến xem qua khu căn hộ, bốn phía xung quanh được bố trí rất đầy đủ, trường học, siêu thị, ngân hàng đều có, hệ thống giao thông rất thuận tiện, con đường dành cho xe công cộng còn chưa mở rộng, công viên cây xanh thiết kế không tệ, còn có cả một quảng trường nhỏ để cho các gia đình nhàn nhã tản bộ. Vị trí các căn nhà cũng rất phù hợp, bố cục cũng rất hợp lý, còn có mấy loại nhà để có thể chọn lựa.
Mạnh Yên đứng trước một tòa nhà có hai loại căn hộ khác nhau, loại căn hộ thứ nhất có tổng diện tích là một trăm hai mươi mét vuông chia làm ba phòng, và loại căn hộ thứ hai có diện tích chín mươi năm mét vuông. Đối với chung cư này cô thấy rất hài lòng, còn lại một nửa căn hộ cô cũng dứt khoát bỏ tiền của mình ra mua. Cô biết trong tương lai khu vực này sẽ rất sầm uất, bỏ ra một số tiền mua lại coi như vẫn có giá trị đầu tư. Ngoài ra cô còn mua thêm ba căn hộ cùng một tiểu khu, dùng để đầu tư.
Cô tặng Ân Hạo và Tôn Minh Vĩ mội người một căn hộ một trăm hai mươi mét vuông, những năm qua bọn họ đã tận lực làm việc giúp công ty phát triển, không làm gì mờ ám, hoàn thành tốt mọi công việc. Cô đều nhìn ở trong mắt, trong tương lai còn phải nhờ đến hai người giúp cô làm việc, trước mắt cứ giữ gìn mối quan hệ thân thiết đã.
Đồng thời cô sang tên một căn hộ đứng tên Lâm Phương Phương, coi như là quà tặng trưởng thành của cô. Thực sự Mạnh Yên rất thương Phương Phương, có căn hộ này sẽ giúp cô ấy có một không gian độc lập, trong lòng cũng có niềm tin. Tình hình hiện nay của Giang gia cô cũng nắm rất rõ, hoàn cảnh của Phương Phương có chút khó xử, toàn bộ tài sản của Giang gia sau này sẽ để lại cho Giang Vũ, dù Phương Phương là kế nữ nhưng cũng đã sớm tỏ rõ thái độ của mình sẽ không cần tài sản của Giang gia. Hơn nữa, những năm gần đây mẹ của Phương Phương đã tiết kiệm được một số tiền cũng chỉ đủ làm của hồi môn cho Phương Phương khi lập gia đình. Cho nên Mạnh Yên muốn tặng cô ấy một căn hộ để có nơi ra vào. Tương lai cho thuê cũng được, mà để ở cũng được, đều tương đối thực dụng.
Mặc dù Ân Hạo và Tôn Minh Vĩ rất ngại không dám nhận món quà hậu hĩnh này nhưng Mạnh Yên kiên quyết bắt hai người phải nhận. Trong lòng hai người đối với cô bé hào phóng nhìn với cặp mắt khác xưa đồng thời lại rất cảm kích. Xuất thân của hai người đều là quân nhân, khoản nói chuyện không được khéo léo chỉ đành ghi tạc tất cả trong lòng, về sau sẽ tìm cơ hội báo đáp ân tình của cô.
Đến cả thím Ân và thím Tôn cũng cảm động đến rơi nước mắt, chạy đến nói cảm ơn với cô và liên tục đảm bảo sẽ đốc thúc hai người chăm chỉ làm việc. Mạnh Yên còn lén lút tặng cho Nam Nam một chiếc máy tính coi như là đáp lễ. Bọn họ làm việc giúp cô cũng không thể khiến cho người ta làm việc không công.
Trừ những căn hộ của Diệp Thiên Nhiên những căn hộ còn lại chính là của cô, sau khi xử lý xong mọi việc cô bàn giao lại tất cả cho chú Ân Hạo xử lý. Một phần để cho người trong công ty sử dụng, phần còn lại thù cho thuê kiếm chút tiền.
Còn những căn hộ phía ngoài, thím Ân đề xuất với Mạnh Yên cho bà ấy mượn để mở cửa hàng kinh doanh, bà muốn mở quán cơm nhỏ, tài nấu nướng của bà cũng không tệ, các món ăn Bắc Nam đều biết, đặc biệt thông thạo các món ăn Tứ Xuyên.
Trong lòng Mạnh Yên đồng ý nhưng vẫn thắc mắc một số vấn đề: "Thím Ân, nếu thím mở quán cơm vậy Nam Nam làm thế nào?"
Thím Ân nghe xong, hiểu được ý tứ của cô liền cười trả lời: "Mở quán cơm khá là tự do, thời gian mình có thể chủ động điều chỉnh. Hơn nữa, sau khi tan học Nam Nam có thể về quán ngồi làm bài tập."
Vấn đề khó khắn nhất đã được giải quyết, đôi mắt Mạnh Yên đảo tròn: "Thím có bàn bạc qua với chú Ân chưa?" Cô không muốn tham dự vào việc của hai vợ chông chú Ân Hạo.
"Đã bàn bạc qua rồi." Thím Ân liền vội vàng giải thích: "Ban đầu ông ấy không đồng ý, có điều sau đó cũng đã đáp ứng rồi." Bà tốn không ít thời gian đeo bám đòi hỏi, Ân Hạo thực sự không còn biện pháp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đời Người Bình Thản - Nam Lâu Hoạ Giác ( Full )
RomanceTác giả: Nam Lâu Hoạ Giác Thể loại: Ngôn tình, Trùng sinh, 2S, hiện đại đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, HE Converter: ngocquynh520 LQĐ Editor: Nhạc Lam Nguồn: DD Lê Quý Đôn VĂN ÁN Chuyện tình yêu Cô: An phận thủ thường, nỗ lực tìm kiếm ông xã...