Chương 20

5.7K 208 68
                                    

Tạ Liên nói: "Tuy rằng đều là lời đồn, nhưng, Bán Nguyệt quốc thật sự tồn tại."

Tam Lang: "Vậy sao?"

Tạ Liên không thể nói cho hắn biết, hai trăm năm trước, thời điểm yêu đạo còn chưa xuất hiện tại Bán Nguyệt quốc, chính mình từng thu lượm đồng nát tại nơi đó. Lúc này, Nam Phong đã họa xong trận pháp, hắn đứng lên ,nói: "Hảo. Khi nào xuất phát?"

Thấy thế, Tạ Liên nhanh chóng thu thập tay nải, đi ra trước cửa: "Ngay bây giờ."

Y đặt tay trên cửa, nói: "Thiên quan chúc phúc, không gì kiêng kị!" Sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.

Cửa mở, trước mặt bọn họ là một đường cái hoang vu thay cho một mảnh thôn trang trên sườn núi nhỏ.

Con đường tuy rộng lớn, nhưng lại vắng bóng người, mãi một lúc lâu mới có thể thấy một, hai người đi đường. Không phải bởi vì sắc trời đã tối, mà là bởi vì, Tây Bắc vốn dĩ là nơi dân cư thưa thớt, hơn nữa, càng tới gần sa mạc, người đi đường sẽ càng ít. Tạ Liên bước ra khỏi phòng, liền quay đầu đóng cửa, sau đó y kinh ngạc phát hiện Bồ Tề miếu của y nay còn đâu? Phía sau, rõ ràng là một khách điếm. Một bước này, có thể nói là xa vạn dặm. "Súc địa thuật" quả nhiên thần kỳ.

Mấy người đi đường đi ngang qua, thì thầm nhìn bọn họ, có vẻ cẩn thận đề phòng. Lúc này, Tam Lang đứng phía sau y chợt lên tiếng: "Sách cổ có viết, lúc trăng lên cao, đi theo phương hướng Bắc Cực Tinh, sẽ nhìn thấy Bán Nguyệt quốc. Ca ca, huynh xem." Hắn chỉ tay lên trời: "Sao Bắc Đẩu."

Tạ Liên ngẩng đầu, cười nói: "Sao Bắc Đẩu, hảo lượng hảo lượng(*)"

(*)lượng: sáng lạng, rực rỡ

Tam Lang tiến lên một bước, sóng vai cùng y, nhìn liếc qua y, sau đó cũng ngẩng đẩu, cười nói: "Đúng vậy. Bầu trời đêm Tây Bắc, không biết tại sao, tựa hồ so với Trung Nguyên càng rực rỡ hơn."

Tạ Liên tỏ vẻ tán đồng. Bọn họ ở phía trước nghiêm túc thảo luận bầu trời đêm và ngôi sao, còn sắc mặt hai vị tiểu thần quan ở phía sau quả thực không thể tưởng tượng được. Nam Phong nói: "Tại sao hắn lại ở chỗ này?"

Tam Lang tỏ vẻ vô tội: "Ta thấy thuật kỳ môn độn giáp này rất thần kỳ, nên thuận tiện lại đây thăm thú một chút."

Nam Phong cả giận: "Thăm thú? Ngươi cho rằng chúng ta đang đi du ngoạn sao?!"

Tạ Liên xoa xoa ấn đường: "Sự việc đã lỡ rồi thì thôi đi, đệ ấy cũng không ăn lương khô của các ngươi, ta mang theo đệ ấy là đủ rồi. Tam Lang, theo sát ta, cẩn thận đừng để lạc."

Tam Lang ngoan ngoãn đáp: "Hảo."

"Đây là vấn đề ăn lương khô sao?!"

"Ai, Nam Phong, buổi tối, tất cả mọi người đều ngủ. Làm chính sự, làm chính sự, đừng để ý nhiều như vậy. Đi thôi đi thôi."

-------------------------

Bốn người đi theo chỉ dẫn sao Bắc Đẩu, thẳng tiến phương Bắc. Trải qua một đêm, thành trấn cũng sinh ý dần dần thưa thớt, cát đá trên mặt đường dần dần tăng lên, đến khi dưới chân không còn là bùn đất, lúc này bọn họ mới chính thức tiến vào sa mạc. Sử dụng "súc địa thuật", tuy rằng một bước đi ngàn dặm, nhưng khoảng cách vượt càng lớn, pháp lực tiêu hao càng nhiều, thời gian bắt đầu lượt tiếp theo cũng dài hơn. Ít nhất phải bốn canh giờ sau, Nam Phong mới có thể sử dụng lại được. Hơn nữa, nếu Nam Phong đã tiêu hao một đợt pháp lực, xuất phát từ chiến lực, Tạ Liên sẽ không để Phù Dao dùng một lần nữa, vì để ngừa vạn nhất, ít nhất phải có một người dư thừa pháp lực.

Thiên quan tứ phúc [ Edit]Where stories live. Discover now